[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 57

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 57 – Tôi càng thích đến nhà người khác cởi áo quần của người khác nữa cơ

Từ nhỏ, Hứa Hàn Châu đã được khen là xinh đẹp, nhưng theo cậu, từ "xinh đẹp" chỉ dùng để miêu tả omega, nên cậu ghét từ này. 

Trong tâm trí non nớt của mình, Hứa Hàn Châu luôn tin rằng tương lai cậu sẽ trở thành một alpha cao lớn, ngoại hình anh tuấn, khí chất phi phàm. Mà bây giờ khi nhìn thấy Thẩm Uyên trước mặt, cậu cảm thấy như hình dáng mơ hồ trong lý tưởng của mình đang dần trở nên rõ ràng.

Cậu thấy thật kỳ diệu, rõ ràng cùng một khuôn mặt nhưng người đàn ông lúc này lại khiến cậu cảm thấy áp lực mơ hồ. 

Điều khiến cậu khó tin là người đàn ông trước mặt với nụ cười không có nhiệt độ này với người vô cùng nồng nhiệt tr/ên gi/ườ/ng trước đó lại là cùng một người. 

Đến mức Hứa Hàn Châu nhất thời không biết nên có thái độ và giọng điệu thế nào với người đàn ông có thân phận đột nhiên thay đổi rất lớn trước mặt.

Thẩm Uyên nhìn thấy vẻ bối rối thoáng qua trên gương mặt đối phương, đáy mắt càng thêm phấn khích: 

"Không tệ, lại mở khóa được biểu cảm mới của Hứa Hàn Châu, vẫn rất thú vị. Nào, chúng ta tiếp tục xem cậu còn những biểu cảm thú vị nào!"

Thẩm Uyên đang định tiếp tục đóng vai cậu chủ của mình, cùng vui vẻ chơi đùa với chú mèo hoang một chút. 

Tuy nhiên, vào lúc này, một giọng nói đột ngột chen vào: "Thưa cậu, ông cụ đã dặn cậu đừng động vào những bộ quần áo đó nữa. Lần trước cậu đã làm hỏng bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn kia, ông cụ đã đau lòng lắm rồi."

Tống An Chi vừa đặt món quà của Hứa Hàn Châu xuống rồi quay lại phòng khách, không ngờ cậu chủ nhà mình lại lấy ra mặc những bộ quần áo quý giá của ông cụ.

Đường trang, kiểu áo Tôn Trung Sơn, trường sam... những bộ quần áo mang đậm lịch sử Hoa Hạ này, không ngờ lại được Thẩm Uyên yêu thích.

Chỉ là, vóc dáng của Thẩm Uyên cao lớn hơn nhiều so với ông cụ năm xưa, đến nỗi ngay đêm đầu tiên trở về, một bộ đường trang của ông cụ đã bị Thẩm Uyên làm hỏng. 

Khi Thẩm Uyên với thái độ vô cùng thờ ơ gọi điện báo cho ông cụ ở bên kia trái đất về chuyện này, ông cụ đã tức giận đến nỗi huyết áp tăng vọt ngay tại chỗ.

Không nỡ mắng cháu, ông cụ đành cúp máy Thẩm Uyên rồi lập tức gọi cho Tống An Chi. Trước tiên mắng một trận vì làm việc không chu đáo, sau đó mới bảo Tống An Chi trông chừng Thẩm Uyên, tuyệt đối không cho phép anh động vào những bộ quần áo đó nữa.

Tuy nhiên, lời của ông cụ đối với Thẩm Uyên hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ có Tống An Chi là sợ. 

Lúc này, khi lại thấy Thẩm Uyên mặc những bộ quần áo quý giá của ông cụ, Tống An Chi trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh, vì để tránh bị ông cụ gọi điện trách mắng từ xa, đành phải đánh liều mở miệng ngăn cản trước mặt Hứa Hàn Châu.

Thẩm Uyên khựng lại, nụ cười trên khóe môi cũng đông cứng trong giây phút đó. 

Ánh mắt anh nhìn về phía Tống An Chi càng thêm thâm trầm, khiến không khí xung quanh cũng lạnh đi vài độ.

"Trợ lý Tống, anh hỏi ông cụ một chút. Những bộ quần áo để đó không ai mặc, chẳng phải đã mất đi ý nghĩa tồn tại của chúng sao?"

Rõ ràng cơ thể Tống An Chi đã thẳng đơ, thế nhưng vẫn phải cố gắng ngẩng cổ trả lời: 

"Thưa cậu, lần trước ông cụ đã nói, mỗi bộ quần áo trong biệt thự này đều là một câu chuyện, sự tồn tại của chúng chính là ý nghĩa, vì vậy, xin cậu hãy thay quần áo đi ạ."

Lúc này Hứa Hàn Châu hoàn toàn không có tâm trí để ý đến thái độ hiếm khi khiêm nhường của Tống An Chi khi đối diện với Thẩm Uyên, cậu chỉ nghe thấy Tống An Chi gọi Thẩm Uyên là “cậu”. Là “cậu”, chứ không phải “cậu chủ”.

Từ thông tin trước đây nhận được có thể chắc chắn 100%, tất cả người hầu của gia tộc S đều gọi người đó là “cậu chủ”. Tống An Chi cũng không ngoại lệ!

"Ha... Vậy ra Thẩm Uyên hoàn toàn không phải là người đó!!!"

Hứa Hàn Châu cười tự chế giễu: "Không những thế, anh ta còn trơ trẽn tùy tiện động vào đồ của người khác? Lại còn không phải lần đầu!!??"

Sắc mặt Hứa Hàn Châu lại thay đổi liên tục, lúc trắng lúc đỏ. 

Sự ngu ngốc vì nhận nhầm người và sự bực bội với thái độ vô lễ của Thẩm Uyên hòa trộn vào nhau, đến nỗi những đường nét vô cùng tinh tế trên gương mặt cũng không biết nên kết hợp thế nào để thể hiện cảm xúc lúc này.

"Trợ lý Tống, anh..."

"Thẩm Uyên, ở nhà người khác, dù sao cũng phải giữ chút lễ nghi chứ!!!"

Lời trách mắng của Thẩm Uyên với Tống An Chi vừa mới ra khỏi miệng đã bị giọng nói đột ngột của Hứa Hàn Châu cắt đứt. Cậu chủ và trợ lý cùng nhìn về phía Hứa Hàn Châu, chỉ thấy cậu như muốn viết hai chữ phẫn nộ lên mặt:

"Tuy có vẻ anh và gia tộc S thật sự có quan hệ khá sâu đậm, thế nhưng nghe đến đây, anh không chỉ tự ý động vào đồ của người khác, còn làm hỏng quần áo quý giá của người ta. Giờ anh còn không coi những chuyện hoang đường này ra gì? Thẩm Uyên, làm càn cũng phải xem hoàn cảnh chứ?"

Mình vậy mà lại nhận nhầm người!!!

Hứa Hàn Châu nghe xong những lời trợ lý Tống nói, chỉ thấy mình vừa ngu ngốc vừa điên rồ vừa mù quáng. 

Thế nhưng, chỉ trong thoáng chốc, cậu đã phủ nhận suy nghĩ của mình. Cậu là Hứa Hàn Châu, ngoài việc là omega ra thì hoàn hảo trong mọi thứ.

Việc nhận nhầm người tuyệt đối không phải lỗi của Hứa Hàn Châu, người có lỗi chỉ có thể là Thẩm Uyên, kẻ đã tự tiện lấy quần áo của người khác mặc! 

Nếu không phải anh ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn của ông cụ nhà họ S, ra vẻ bộ dạng từ trên lầu cổ kính này đi xuống, làm sao mình có thể nhận nhầm được!!

Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của Thẩm Uyên!!

Tống An Chi: "..." 

Thẩm Uyên: "..."

Cả hai đều là người thông minh, lập tức phân tích được những thay đổi tâm lý trong lòng mà Hứa Hàn Châu vừa trải qua từ biểu cảm và phản ứng của cậu.

Khóe môi Tống An Chi hơi giật giật, hắn tự hỏi trong lòng: "Cậu Hai họ Hứa lại tưởng mình nhận nhầm người sao? Vậy giờ tôi phải làm gì đây?"

Kể từ khi cậu chủ nhà mình quen biết Hứa Hàn Châu này, càng ngày càng không theo lẽ thường nữa. Bản thân mình đã liên tiếp chọc giận cậu chủ, nếu cứ tiếp tục thế này, thật sự không phải là cách làm khôn ngoan.

Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Uyên, định xem phản ứng của cậu chủ nhà mình rồi mới tính toán, nhưng lại kinh hãi phát hiện nụ cười trên mặt cậu chủ đang mở rộng với tốc độ cực nhanh!!

Khác với nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng lúc trước, hắn có thể dễ dàng cảm nhận được hơi lạnh xung quanh Thẩm Uyên đang tan biến nhanh chóng, thay vào đó là niềm vui không thể kìm nén.

Hắn quá hiểu cậu chủ nhà mình, đây rõ ràng là sự phấn khích khi cậu ấy lại phát hiện ra điều gì đó thú vị.

Ánh mắt nhảy múa đầy hưng phấn nhìn về phía Hứa Hàn Châu, giọng nói của Thẩm Uyên cũng nhuốm đầy ý cười:

"Cậu Hai họ Hứa nói đều đúng, nhưng tôi phải nói cho cậu biết, tôi chẳng những thích đến nhà người khác mặc quần áo của họ, tôi còn thích đến nhà người khác cởi quần áo của người khác nữa cơ. Điểm này cậu không phải là người hiểu rõ hơn ai hết sao?"