[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 56

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 56 – Sao lại là Thẩm Uyên!!!

Dù sao thì, cậu chủ của gia tộc S năm nay cũng chỉ mới 20 tuổi. Cho dù đội vương miện nặng nề cỡ nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng anh ta vẫn còn rất trẻ.

Tất nhiên, cậu không thể chắc chắn mình sẽ gặp được cậu chủ đó. Nhưng chỉ cần có một chút hy vọng, Hứa Hàn Châu sẽ làm tất cả những gì có thể, hết sức mình.

Những dải băng kẹp áo sơ mi quấn quanh đùi tạo cảm giác quá rõ rệt, khiến Hứa Hàn Châu không thể không để ý đến chúng. Mỗi khi cử động, cảm giác ma sát giữa dải băng và da thịt ở gốc đùi càng khiến cậu không thể phớt lờ sự hiện diện của chúng.

Hứa Hàn Châu cố gắng chuyển hướng chú ý của mình, đặt món quà mà Dương Tuấn để lại vào chiếc xe khác trong gara, rồi tự mình lái xe lên đỉnh núi.

Ngẩng đầu nhìn lại, khoảng cách không xa. Nhưng phải sau hơn 20 phút lái xe, cậu mới đến được biệt thự trên đỉnh núi.

Bất ngờ là, chủ nhân biệt thự dường như đã biết có khách đến. Những người hầu đã đứng nghiêm chỉnh đón tiếp trước cổng chính, đặc biệt là người đứng đầu lại là Tống An Chi!!!

"Cậu Hai họ Hứa, hoan nghênh, hoan nghênh."

Hứa Hàn Châu có chút bất ngờ, nhưng trong lòng cũng thầm mừng vì đã đặc biệt thay đổi trang phục, nghiêm túc đối phó.

"Trợ lý đặc biệt Tống, còn phiền anh đích thân ra đây, thật ngại quá!" Hứa Hàn Châu xuống xe, xách đồ tới đưa cho Tống An Chi.

Ban đầu tưởng rằng anh ta sẽ chuyển những món đồ đó cho người hầu bên cạnh, nhưng không ngờ, trên đường đi vào cửa chính tầng một của biệt thự, Tống An Chi vẫn tự tay xách những hộp quà đó.

Một người thường được người khác vây quanh ở bất cứ đâu, thật không hợp với hình ảnh Trợ lý đặc biệt Tống đang xách hộp quà như thế này.

Hai người đi đến sảnh tầng một của biệt thự, Tống An Chi đột nhiên dừng bước:

"Cậu Hai họ Hứa, mời cậu vào trong trước, tôi đi cất quà rồi sẽ quay lại." 

Hứa Hàn Châu hơi sửng sốt, làm gì có chủ nhà nào lại để khách đứng một mình chứ? Hành động này của Tống An Chi, giống như anh ta chỉ phụ trách ra đón khách mà thôi.

Chỉ trong chớp mắt Hứa Hàn Châu đã bắt đầu vô cùng phấn khích:

"Vậy, nếu không phải Tống An Chi tiếp đãi mình, thì chỉ có thể là cậu chủ đó!!!"

Kích động trong lòng như sóng lớn cuộn trào. Mặc dù trước đó cũng đã đoán liệu có may mắn như vậy không, nhưng khi sự may mắn đó đến, Hứa Hàn Châu lại hiếm khi cảm thấy căng thẳng như vậy.

Nhưng đúng lúc này, hai sợi dây buộc ở gốc đùi lại truyền đến cảm giác vật lạ rõ rệt.

Cậu luôn nghi ngờ không biết cái kẹp áo sơ mi phía dưới có bị tuột không? Vạt áo sơ mi nhét vào thắt lưng có bị trượt ra không? Cảm giác thấp thỏm đó khiến cậu đứng ngập ngừng ở sảnh, một lúc lâu vẫn chưa bước được bước nào.

"Không biết có nên chỉnh lại quần áo không? Lát nữa gặp người đó, câu đầu tiên nên nói gì? Mình nói tiếng Trung, anh ta có hiểu không? Vậy, mình nên nói tiếng Anh sao?"

"Phụt....."

Trong căn nhà vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ. Âm thanh tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Hứa Hàn Châu, lại như tiếng sấm vang vọng bên tai.

Quá quen thuộc rồi...

Mỗi lần Thẩm Uyên đ/è lên ngư/ời cậu, dùng động tác mạnh mẽ bắt cậu phát ra những âm thanh đáng xấu hổ, Hứa Hàn Châu đều nghe thấy tiếng cười như vậy từ miệng anh ta.

Nhưng... sao có thể chứ? Anh ta không phải là chuyên gia pha chế nước hoa sao? Cậu chủ gia tộc S hình như không biết pha chế nước hoa mà? Có phải mình nghe nhầm không, sao có thể là Thẩm Uyên chứ?

Hứa Hàn Châu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu cậu trong chớp mắt cuồn cuộn vô số nghi hoặc. Giọng nói của đối phương lúc này lại một lần nữa vang lên:

"Cậu Hai họ Hứa, chẳng lẽ cậu định đứng mãi ở sảnh sao? Đây, không phải là cách đón tiếp khách của chúng tôi đâu."

"!!!"

Giọng nam trầm gợi cảm, cực kỳ giàu từ tính. Cậu đã có thể khẳng định, đây chính là giọng nói của Thẩm Uyên!!!

"Sao lại là Thẩm Uyên? Không thể nào, không thể nào, có lẽ chỉ là giọng nói tương tự thôi!!"

Hứa Hàn Châu máy móc xoay cổ. Khi ánh mắt anh theo hướng âm thanh truyền đến nhìn rõ người đến, chỉ thấy "ong" một tiếng. Tiếng sấm vừa rồi vang vọng trong cả thế giới của cậu.

"Thẩm... Uyên....."

Người đàn ông cao ráo chân dài lúc này chỉ mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đậm rất giản dị đứng trên cầu thang từ tầng hai đi xuống. Thế nhưng, khí chất cao quý toát ra từ toàn thân bàng bạc như hồng.

Sau khi nói xong câu đó, anh ta từng bước đi xuống cầu thang, nụ cười ở khóe miệng ấm áp mà xa cách, mỗi cử chỉ hành động đều tao nhã như một quý ông Trung Quốc của thế kỷ trước. Khí chất ôn tồn lễ độ đó dường như muốn hòa quyện hoàn toàn với vẻ đẹp cổ kính của căn biệt thự này.