[TRUYỆN CHỮ] KHINH THÁC - CHƯƠNG 1


CHƯƠNG 1

Phó Thác xách 2 túi rác đi ra ngoài, nơi vứt rác nằm ngay đầu ngõ, hướng phía đầu ngõ đi lại, ánh sáng tựa như phá vỡ miệng cống một cái mà đi vào, đồng thời có âm thanh huyên náo từ phía Nhạc viện bên kia đường.

Đối diện quán bar là Nhạc viện CTR, Tùy Khinh Trì Thiên Vương hôm nay đến bên này ký bán, từ sáng sớm cả vùng này vừa đông đúc vừa náo nhiệt, fan mê ca nhạc showbiz đương nhiên không cần phải nói, ngay cả những chiếc xe đi qua nơi này đều phải giảm tốc độ, mở cửa sổ để ngắm nhìn sự rầm rộ của Tùy Thiên Vương, đủ để trở thành đề tài nói chuyện trong ngày.

Phó Thác đang đứng ở đầu ngõ nhìn về phía đám đông huyên náo vài lần, xách hai bao rác lớn, bỏ vào thùng rác một cách nặng nề.

Quán bar vẫn chưa tới giờ mở cửa, anh là người đến sớm nhất, thân phận của anh ở quán bar này rất phức tạp. Nói là một cổ đông nhưng ngày thường lại làm không ít việc vặt, chỉ là một nhân viên thì buổi tối còn ở lại hát, nếu nói là chủ nhân của quán bar thì chủ nhân của quán bar này lại là một người khác.

Lúc mở cửa quét dọn quán bar, giày cao gót giẫm lên sàn nhà kêu lộp cộp, Phó Thác vịn quầy rượu ngẩng đầu lên xem, chủ quán Diêu Khả mang đến một chai rượu vang đỏ đặt lên quầy rượu: "Trời ạ, anh vẫn còn ở đây bận bịu cái gì vậy? Đi thôi, đi với em tới sự kiện ký bán của Tùy Khinh Trì!".

Phó Thác rút tay lại, nói không đi, nhưng trong lòng rốt cuộc có chút tò mò, vừa lau quầy rượu vừa nói: "Cậu ta nổi tiếng như vậy rồi mà lại cần phải tới trường học để ký bán à?".

"Anh không biết trường cũ của anh ta là CTR à? Tất nhiên cảm tình không giống rồi, hơn nữa lần này nghe nói là mang theo ban nhạc Tây Phong mới của anh ta tới".

Phó Thác dừng tay lại, ném cái giẻ lên quầy rượu, nói: "Em muốn đi thì anh đi cùng em".

Diêu Khả thấy Phó Thác đã đi ra từ quầy rượu, nghĩ thầm đàn ông thật thất thường.

Hiện trường sự kiện ký bán của ngôi sao lớn Thiên Vương, người người chen chúc như cá mòi, vóc dáng của Phó Thác cao, đứng từ xa cũng không cản trở việc nhìn thấy Tùy Khinh Trì trên sân khấu. Tùy Khinh Trì mặc một chiếc sơ mi trắng và quần Tây đen đơn giản, áo sơ mi nhét vào trong quần, lộ ra đôi chân rất dài, cổ tay áo dài tới khuỷu tay, tay phải cầm micro còn tay trái để ở trên eo, là dáng vẻ quen thuộc cùng các fan ca nhạc chào hỏi.

Diêu Khả vẫn muốn chen chúc vào đám đông, Phó Thác bị chói mắt bởi ánh sáng phản chiếu trên chiếc đồng hồ khi Tùy Khinh Trì giơ tay lên, kéo cô ấy lại, nói là ở đây đi.

"Sao ở đây được? Em có thấy cái gì đâu!", bà chủ quán lảo đảo cố gắng nhón chân lên.

Phó Thác nhìn cô một cái, nói: "Anh bế em lên là em sẽ thấy ngay thôi".

"Hả?", Diêu Khả xấu hổ đỏ mặt, nhưng thực ra lại đúng với ý nguyện, giang 2 tay ra nói: "Vậy anh bế đi!".

Phó Thác nói em quay qua đây đi, Diêu Khả quay lại, cảm thấy người đàn ông phía sau quả nhiên bế cô lên, eo bị hai cánh tay kia giữ rất chặt, khiến tim cô đập thình thịch một hồi, nghe thấy Phó Thác hỏi cô: "Thấy rồi chứ?".

"Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!", Diêu Khả cười nói, "Waa, hình như anh ta nhìn thấy em rồi!".

Những người xung quanh đều chú ý đến bọn họ, Diêu Khả một chút cũng chẳng thèm để ý, không thể nghĩ rằng cẩu độc thân như mình cũng có ngày khiến cho các cặp tình nhân hâm mộ.

Phó Thác ôm Diêu Khả, không nhìn thấy Tùy Khinh Trì, nhưng có thể nghe thấy giọng nói của Tùy Khinh Trì. Nhiều năm như vậy, giọng nói của cậu ta dường như trầm ổn rất nhiều, nhưng cũng có thể là do hút nhiều thuốc lá, nghĩ đến đây không khỏi tiếc nuối, một ca sĩ, vậy mà lại đam mê hút thuốc, có giọng hay như vậy nhưng lại chẳng biết quý trọng.

Phung phí của trời quá đi, Tùy Khinh Trì.

Không thấy thiết bị âm thanh nào tại hiện trường, chắc là Tùy Khinh Trì sẽ không hát, nhưng trước yêu cầu mãnh liệt của các học sinh, Thiên Vương vẫn phối hợp hát vài câu. Cậu ta vừa cất tiếng, giống như có ma lực, cả vùng đều yên tĩnh, chúng sinh đều biến thành một loại thăng trầm kỳ diệu của cuộc sống. Bài hát này anh chưa từng nghe qua, có lẽ là từ album mới, không biết là ai đã viết cho cậu ta, Phó Thác không khỏi suy nghĩ.

Bắt đầu ký bán, Diêu Khả vốn chỉ là một người hâm mộ qua đường, đối với chữ ký của Tùy Khinh Trì chẳng có chút hứng thú, nhưng lần đầu tiên được nhìn thấy người thật, lại bị lây nhiễm bởi bầu không khí ở hiện trường, cũng phải ở lại mua CD để lấy chữ ký, hơn nữa mua 3 bản ngay tại chỗ, còn nói là muốn tặng Phó Thác 1 bản. Phó Thác nói không cần, Diệu Khả nói cần, cám ơn anh đã bế em, anh vậy mà cũng không cố chấp từ chối.

Hàng ngũ đợi ký tên rất dài, cũng may các fan mê ca nhạc rất trật tự ngay ngắn, Phó Thác ở ngoài đám người đang xếp hàng đợi Diêu Khả. Khi đến lượt Diêu Khả, cô gái ấy dường như rất kích động, đến mức cũng không biết nói gì với Tùy Khinh Trì. Tùy Khinh Trì cười cười, đưa tay lên bắt tay với cô, lúc ký tên dường như còn ngẩng đầu lên hỏi cô ấy cái gì đó.

Diêu Khả bị mê hoặc bởi khuôn mặt của Tùy Khinh Trì đến thần hồn điên đảo, vẫn không quên nhắc Tùy Khinh Trì khi cậu viết đến CD cuối cùng: "Bản này xin hãy ký 'To: A Thác'!".

Tùy Khinh Trì dừng bút lại một chút, trước đó đã viết tên của chính mình, giả vờ không chú ý hỏi: "Thác nào cơ?".

"Thác của 'Thác Ngộ' (sai lầm), cám ơn".

Cậu ta gật đầu, thuần thục mà viết cái tên kia, khóe miệng nhếch lên một cái: "Cái tên này khá hiếm gặp".

"Hahaha, đúng vậy!", Diêu Khả ngoài miệng trả lời, nhưng nội tâm thì đã sớm choáng váng rồi—— Vậy mà lại được Tùy Thiên Vương bắt chuyện a!

Tùy Khinh Trì ký tên xong, lại một lần nữa chủ động giơ tay lên bắt tay với Diêu Khả, sau đó chuyển bút qua tay, ánh mắt với ý vị sâu xa nhìn đối phương ôm 3 cái đĩa CD kia trong ngực, tay phải ấn lên tay trái, được nhân viên đưa ra khỏi bàn ký tên.

Ký tên được một nửa lộ trình, Liễu Mi rõ ràng cảm nhận được sự lơ đãng của Tùy Khinh Trì, ký tên một chút cậu lại cầm di động lên kiểm tra thời gian, lần thứ 3 đặt điện thoại xuống, cậu dựa lưng vào ghế, quay đầu lại nói với Liễu Mi: "Tôi có việc phải đi sớm, không ký thêm nữa".

"Nhìn tư thế này ít nhất cũng phải ký thêm 1 giờ nữa".

Tùy Khinh Trì cau mày chớp chớp mắt, điều này khiến đôi mắt vốn đã sâu lại càng thêm áp lực, Liễu Mi nhún nhún vai: "Được rồi, được rồi, không ký thêm nữa".

Diêu Khả đưa CD cho Phó Thác, Phó Thác nhìn thấy trên mặt CD là dòng chữ rồng bay phượng múa Tùy Khinh Trì và chữ Thác, có chút sủng thụ nhược kinh: "Sao lại còn vẽ trái tim nữa?".

"Đều vẽ hết, tôi cũng có vẽ. Thật không ngờ ngoài đời anh ấy còn rất thân thiện, không giống với những gì đăng trên mạng".

Trên mạng cậu ta là một tên trung nhị, Phó Thác nghĩ thầm, thế nhưng lúc này trên mạng còn đáng tin hơn người thật.

Trên đường trở về quán bar, Diêu Khả toàn tâng bốc nhan sắc của Tùy Khinh Trì, Phó Thác nghe mà khó chịu giùm. Ra mắt nhiều năm như vậy, cũng phát hành bao nhiêu là album, không ngờ được người ta nhớ đến nhiều nhất cũng chỉ là ngoại hình kia.

Đêm về, quán bar bắt đầu kinh doanh, bầu không khí ở đây tương đối nhẹ nhàng, khách quen chủ yếu là các bạn trẻ đến thư giãn và nghe nhạc vào cuối tuần sau giờ làm việc. Không ít người lúc đầu nghe nói ở đây có ban nhạc rất khá, nghe danh mà tới, Phó Thác chơi ghi-ta trong ban nhạc này, đầu năm nữ hát chính của ban nhạc sinh con, còn chưa tìm được hát chính mới, trong thời gian này anh chỉ có thể căng da đầu tự mình lên.

Có thể là vì Thiên Vương đại giá quang lâm, danh sách bài hát được bàn giao hôm nay đều là bài hát của Tùy Khinh Trì. Phó Thác nhìn vào danh sách bài hát, lắc lắc đầu nói bài hát mới trước đây chưa từng nghe qua, đối phương liền đổi thành bài hát trước của Tùy Khinh Trì, "Như Thế Nào Mới Gọi Là Yêu Người".

Bản nhạc này là do Phó Thác viết, phần lời là do Tùy Khinh Trì viết, Phó Thác đổi lại ghi-ta mộc, nhắm mắt lại không xem ca từ, cứ như vậy mà hát.


Như thế nào mới gọi là yêu người?

Hôn lên lòng bàn tay của người

Cảm nhận hơi thở của người

Bắt mạch và đếm số nhịp tim của người

Như thế nào mới gọi là yêu người?

Bảo vệ cảnh trong mộng của người

Giữ đến mặt trời mọc rồi lặn

Giữ đến rách nát rời ra

Bỏ lỡ luân hồi

Bỏ lỡ chuyển kiếp

Giữ cho đến khi người tỉnh dậy sau cơn mộng

Giữ cho đến khi người thừa nhận ta

Ta đã rung động với người rồi

Làm thế nào để chứng minh là ta đã yêu người?

Làm thế nào để cầu xin người đồng ý để ta lại gần?

Hôn lên lòng bàn tay người còn tưởng tượng có thể đi vào

Trong thân thể của người

Hôn môi người

Nhiều say đắm như vậy

Sợ hãi bản thân mình sẽ

Làm kinh hãi đến người

Làm thế nào để chứng minh là ta đã yêu người?

Làm thế nào để cầu xin người đồng ý để ta lại gần?

Hôn lên lòng bàn tay người còn tưởng tượng có thể đi vào

Trong thân thể của người

Trong trái tim của người

Mới nhận ra rằng thế nào cũng không đủ nhiệt tình

Người là kỳ tích tín ngưỡng duy nhất của ta

Cả cuộc đời này của ta cũng không thể nào yêu đủ người.


Hát xong nhận được tràng pháo tay không quá nhiệt tình dưới khán đài, phía dưới có một người anh em uống say, nói lớn: "So với trung nhị Thiên Vương thì một người ở trên trời, một người ở dưới đất".

Phó Thác gật gật đầu: "Ừm, khiêm tốn nhận chỉ bảo". Thực ra trong lòng cũng thừa nhận, giọng hát của Tùy Khinh Trì có chất ma mị, giống như đôi mắt của cậu ta vậy, nhìn lâu sẽ cảm thấy cậu ta có một loại khí chất khiến người ta bồn chồn, là ánh mắt khiến người ta dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Cậu ta hát cũng vậy, dễ dàng phát hỏa, nghe cậu ta hát cũng dễ dàng nhập ma.

Mọi người ở bên này đang nghe bài hát, bên kia lại có người tiến vào quán bar, dáng người cao gầy, đeo kính râm, cùng một vệ sĩ cao lớn ngồi trong góc, gọi rượu xong liền không nói gì mà nghe hát.

Phía dưới lại có người gọi bài hát mới của Tùy Khinh Trì, Phó Thác cười rồi nói: "Hôm nay là buổi biểu diễn chuyên đề của Tùy Khinh Trì sao?".

Tùy Khinh Trì ngừng khuấy ly cocktail, ca sĩ trên sân khấu đang cười cười kia khiến cậu hoài niệm.

3 giờ 30 sáng, Phó Thác thu dọn nhạc cụ và rời quán bar, suy nghĩ một chút, vẫn là mang theo đĩa CD kia, dựa vào mức độ nổi tiếng như mặt trời ban trưa của Tùy Khinh Trì, sau này nói không chừng vẫn phải đàn hát nhiều bài hát của Tùy Khinh Trì nữa.

Đi ra khỏi quán bar từ cửa sau, thông qua con hẻm nhỏ thật dài kia, cảm thấy sau lưng có người đi theo, cảnh giác mà quay đầu lại, mới phát hiện theo đuôi mình là một con ma men. Đối phương nói những lời ô uế loạng choạng đi về phía anh: "…. CMN đừng có mà giả vờ, tao có thể nghe ra mày là con vịt (ᴛʀᴀɪ ʙᴀᴏ)!".

Phó Thác giơ tay gạt người đó sang một bên: "Còn đi theo tôi sẽ gọi cảnh sát".

"Mày báo đi", con ma men từ bên tường đứng dậy, "Lúc mày báo thì tao đã sớm thủ tiêu mày rồi!".

Phó Thác lắc lắc đầu không quan tâm đến hắn ta, đi được vài bước về phía trước, con ma men kia đột nhiên lao về phía anh, anh xoay người tránh ra khi con ma men kia mượn lực kéo rơi ba lô của anh, vẫn còn chưa hả giận mà đem ba lô ném xuống đất, đồ bên trong đều rơi ào ào ra ngoài.

Cạch, bàn chân của ma nem giẫm lên đĩa CD, liền cảm thấy phía sau có ai đó vỗ vỗ vai hắn, ngay khi quay đầu lại, một nắm đấm quét hắn về bên tường.

Người đến là một vệ sĩ cao lớn.

Phó Thác nhìn thấy có người ngồi xổm xuống ở phía sau vệ sĩ nhặt chiếc CD rơi ra từ trong ba lô, tháo kính râm ghim vào cổ áo, cúi đầu mở CD, đem ca từ lắp vào lại, mới từ từ đứng dậy nói: "Giúp anh giải vây rồi, có thể nói chuyện với tôi không?".

Phó Thác nhìn Tùy Khinh Trì dưới ngọn đèn đường, đầu óc giống như bị người nào đó một chân đá lên trời, nghĩ lại mình nên đi, nhưng ba lô của anh vẫn đang nằm dưới chân Tùy Khinh Trì.

"Tôi chỉ cần 10 phút", Tùy Khinh Trì nói, "Không làm phiền anh thêm 1 giây nào nữa".

Quán thức ăn nhanh 24 giờ sáng sủa nhưng vắng vẻ, chỉ có 2 khách hàng, Tùy Khinh Trì dừng ở cửa không muốn vào, lúc Phó Thác định vào trong cậu liền đưa tay ra ngăn lại, nói: "Tới chỗ xe của tôi đi".

Phó Thác không để ý đến cậu, một mình đẩy cửa bước vào, đến trước quầy gọi 1 ly đồ uống nóng, tìm một chỗ ở trong góc rồi ngồi xuống. Một lúc sau cánh cửa lại mở ra, Tùy Khinh Trì bước vào, đứng trước chỗ anh ngồi vài giây mới kéo ghế ngồi xuống, cậu kéo không quá khách sáo, chân ghế cọ trên mặt đất phát ra một tiếng rất lớn.

Phó Thác mở nắp cacao nóng, Tùy Khinh Trì trực tiếp cầm qua, nói một tiếng "Cám ơn" rồi tự mình uống.

Phó Thác nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng đi".

"Ở trong quán bar đó hát bao lâu rồi?", Tùy Khinh Trì hỏi.

"Có liên quan gì đến cậu?".

Tùy Khinh Trì đặt ly cacao nóng xuống, dựa vào lưng ghế, ném chiếc kính râm trong tay xuống bàn, nói: "Chẳng nể mặt gì cả. Bao nhiêu người cầu nói chuyện với tôi, bao nhiêu người chơi nhạc cầu gặp tôi 1 lần, tôi đều không quan tâm, cũng chỉ có anh, tôi vội vàng bắt chuyện với anh, anh có thể cho tôi chút mặt mũi chứ?".

Phó Thác nhìn mặt Tùy Khinh Trì, sớm đã không còn vẻ kinh diễm của lần đầu gặp mặt, bây giờ chỉ còn lại rất nhiều cảm khái: "Cậu biết bên ngoài gọi cậu là gì không?".

"Gì?".

"Trung nhị Thiên Vương. Lớn bao nhiêu rồi còn nói chuyện giống như cấp 2 chưa tốt nghiệp".

Tùy Khinh Trì trầm mặc một lúc, nói: "Chúng ta đều chưa tốt nghiệp, anh không tốt nghiệp từ Tây Phong, tôi cũng không tốt nghiệp ở chỗ này của anh".

Giọng điệu của Phó Thác trầm xuống: "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì? Nếu không có chuyện gì quan trọng thì tôi đi đây".

Tùy Khinh Trì không nói lời nào, cách cái bàn không rộng bằng cánh tay của hai người, thuận mắt mà nhìn anh. Phó Thác cảm thấy khoảng cách như vậy có chút nguy hiểm, đặc biệt là chân của Tùy Khinh Trì trực tiếp vượt qua vạch trung tâm dưới bàn ăn, không e dè mà duỗi tới khu vực của anh, giẫm lên mặt nền phía dưới đầu gối của anh. Chiếc bàn nằm giữa bọn họ, hoặc là nói, ở trước mặt người như Tùy Khinh Trì, một chút cản trở này cũng không có tác dụng.

Anh dứt khoát đứng dậy rời khỏi bàn, nhưng tay đã bị Tùy Khinh Trì nắm lấy.

Tay của anh lạnh lẽo, tay của Tùy Khinh Trì vừa mới nắm qua cacao nóng, nhưng vẫn là nóng, giống như đột nhiên in dấu một cái lên lòng bàn tay anh.

"Tôi vẫn có thể bù đắp", giọng nói của Tùy Khinh Trì từ phía sau cổ tay áo truyền tới, "Với khả năng hiện tại của tôi, tôi có thể bù đắp tất cả cho anh, không phải anh muốn Tây Phong sao? Tôi sẽ cho anh một Tây Phong".

Phó Thác không thể tin nổi mà quay đầu nhìn cậu.

"Hiện tại tay ghi-ta của ban nhạc Tây Phong chỉ là dự kiến thôi, tôi có thể loại cậu ta bất kỳ lúc nào, anh hiểu ý tôi mà".

Tùy Khinh Trì ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc kia khiến anh phát ốm, anh hất tay ra: "Đây không phải Tây Phong, cậu đừng chà đạp Tây Phong nữa".

Tùy Khinh Trì ngại ngùng buông tay xuống: "Được, nếu anh không hài lòng với các thành viên khác trong ban nhạc, đều có thể đổi. Tôi sẽ tìm bất cứ lý do gì để khiến họ rời đi, anh có thể đổi người mà anh vừa ý".

"Hát chính cũng có thể đổi sao?".

Tùy Khinh Trì mặt đầy mâu thuẫn: "Anh muốn đổi cả tôi?".

Phó Thác: "Tôi chỉ nói vậy thôi, tất nhiên là cậu không thể rời đi, nhưng mà tôi cũng sẽ không tham gia ban nhạc của cậu đâu".

Anh kéo cửa, liền nghe thấy tiếng đôi tay của Tùy Khinh Trì đập mạnh lên bàn nhỏ phía sau, cacao nóng trong ly tràn ra ngoài.

Hai khách hàng và nhân viên trong quán đều nhìn sang bên này.

"Rốt cuộc anh muốn tôi phải thế nào? Muốn tôi quỳ xuống khóc lóc và nói rằng tôi đã sai rồi sao?".

Phó Thác dừng lại ở cửa, quay đầu nói: "Nếu cậu thực sự cảm thấy mình đã sai, thì cậu sẽ không nói như vậy".

Tùy Khinh Trì nhìn anh lắc đầu, trong mắt toàn là khó hiểu và phẫn nộ, bàn tay ấn lên bàn ăn tạo thành nắm đấm: "Anh đừng ép tôi".



 Mục lục |   Sau →