[TRUYỆN CHỮ] KHINH THÁC - CHƯƠNG 3


CHƯƠNG 3

Phó Thác có chút hối hận vì cú điện thoại đã gọi cho Tùy Khinh Trì kia, nếu như anh không gọi, thì người phiền sẽ là Tùy Khinh Trì, anh hiểu rất rõ Tùy Khinh Trì, trung nhị Thiên Vương không sợ cứng với bất cứ ai, chỉ sợ người ta không cứng với cậu.

Tất nhiên sự thật cũng có thể là Tùy Khinh Trì hiểu rõ anh hơn, biết anh gặp phải chuyện gì đó liên quan tới Tây Phong, liền sẽ nhảy vào bẫy của cậu.

“Phó Thác”, một nhân viên pha chế đẩy cửa, chỉ chỉ ra bên ngoài, “Có người tìm”.

Anh buồn bực đi ra ngoài, một thanh niên đầu gai ở quầy bar cười vẫy tay chào anh.

“AK?”.

Sau khi Tây Phong giải tán, AK cũng không gia nhập ban nhạc khác, bình thường ngoài việc dạy trống ở phòng dạy nhạc tư nhân, thì sẽ theo ban nhạc hợp tác cố định định kỳ chạy show.

Phó Thác đặt một ly bia lớn trước mặt cậu ta: “Tôi mời cậu”.

AK cũng không khách sáo, nhanh nhẹ mà uống một ngụm lớn, mở chatter box: “Cậu có biết Tùy Khinh Trì muốn tổ chức lại Tây Phong không?”.

Phó Thác nhẹ gật đầu: “Tùy cậu ta thôi. Cái tên Tây Phong này chúng ta cũng chưa đăng ký”.

AK bực bội vò đầu bứt tóc, chậc một tiếng: “Cậu nói xem có phải cậu ta bị cái gì kích thích rồi không, đang yên đang lành làm siêu sao Thiên Vương, vì cái gì muốn nhắc lại chuyện xưa chứ?”.

Phó Thác không tiếp lời, anh cảm giác AK tới tìm anh không phải là vì thảo luận về người xưa với anh, anh cũng không muốn chủ đề đi theo hướng của Khinh Trì, chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ AK cho rằng anh đã buông bỏ, nhưng thực ra anh vẫn chưa: “Cậu tới tìm tôi không phải chỉ để nói chuyện về những nợ cũ năm xưa đúng không? Có chuyện gì cứ nói thẳng đi”.

Quả nhiên AK ngồi gần quầy bar hơn một chút, nói: “Cậu biết cuộc thi 《Âm thanh mạnh nhất mặt đất》 chứ?

《Âm thanh mạnh nhất mặt đất》 là cuộc thi tìm kiếm tài năng ca hát, hai năm nay cuộc thi tìm kiếm tài năng đều là bình mới rượu cũ, anh đã sớm không có hứng thú, đồng thời đều chưa xem.

AK nói tiếp: “Là như thế này, tôi gặp được một cậu nhóc, hát siêu hay luôn, rất có tiềm lực, tôi muốn giúp cậu ta thắng giải cuộc thi đó......”.

Phó Thác nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, không hiểu sự nhiệt tình lỗi thời này của AK từ đâu mà tới, trong lòng tự nhủ cậu già rồi sao, cũng bắt đầu làm Bá Nhạc tìm kiếm thiên lý mã à?

AK bô bô nói một tràng với niềm tự hào cao cả vạn trượng, ý tứ anh nghe đã hiểu, tay trống tiên sinh muốn giúp đứa bé kia thắng 《Âm thanh mạnh nhất mặt đất》, nhưng dù sao bản thân cũng là một tay trống, phương diện ca hát không thông thạo, cho nên muốn tìm anh hỗ trợ hướng dẫn đối phương một chút.

“Tôi chỉ là một tay ghita thôi”. Phó Thác nói, “Không phải cậu nên tìm hướng dẫn ca hát cho cậu ta à?”.

“Người mà tôi quen biết có quan hệ tốt tới mức có thể giúp chuyện này thì không hát được, aiya cậu có thể mà, dù sao cậu cũng tốt nghiệp CTR, lại còn từng hướng dẫn qua cho Tùy Khinh Trì nữa”.

Phó Thác nghe thấy cái tên này tim liền nhảy một cái, trong lòng nói cậu có thể đừng nói nữa hay không? Nói là tôi nổ tung luôn đấy.

“Nhưng tôi không phải ca hát chuyên nghiệp, tôi cũng không học thanh nhạc ở CTR”, anh nói.

“Vậy ít nhất cậu cũng có thể dạy nhạc lý cho cậu ta, kỹ xảo phát âm cũng được, đứa nhỏ này mặc dù hát khá hay, nhưng lại không chuyên nghiệp. Thực ra nếu cậu dựa vào bản thân cũng cũng có thể tranh tài, chỉ là tôi hi vọng có thể giúp cậu ta tiến xa hơn một chút, cậu nghĩ đi, lỡ như được thầy hướng dẫn nào đó chọn làm học viên, mà lại không hiểu gì về nhạc lý cũng không đọc hiểu được nhạc phổ, vậy thì thiệt thòi nhiều lắm á”.

Phó Thác không nói chuyện, thực ra anh rất muốn hỏi người này một câu, cậu chưa ăn đủ thiệt trong cuộc thi tìm kiếm tài năng à?

“Tôi có ảnh của cậu ta”, AK mở điện thoại di động ra, đưa cho anh, “Không chỉ hát rất hay, mà còn có vốn nổi tiếng nữa”.

Phó Thác nhìn thấy bức ảnh, trong lòng giật mình, đứa trẻ này vô cùng tuấn tú, và nó khiến anh nhớ tới Tùy Khinh Trì năm đó.

AK nhìn chằm chằm Phó Thác, cẩn thận nói: “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tôi đưa ảnh của cậu ta cho cậu xem cũng vì không muốn giấu gì cậu, thực sự cậu ta có điểm giống với Tùy Khinh Trì, thành thật mà nói thì ngay cả tính cách cũng có vài chỗ giống, nhưng bản chất khác hoàn toàn với Tùy Khinh Trì, mà nói cậu cũng biết, cậu ta giống Tùy Khinh Trì càng chứng tỏ cậu ta c tiềm năng nổi tiếng.

Phó Thác nhìn bức ảnh cười khổ một cái, giống cậu ta thì làm sao lại chứng tỏ có tiềm lực? Tùy Khinh Trì tới bây giờ vẫn nổi tiếng như vậy, đã khiến cho định nghĩa về sự nổi tiếng của mọi người sai lệch hết rồi sao?

Nể mặt AK, Phó Thác vẫn là quyết định đi một chuyến, đi chiếu cố phiên bản thấp hơn này của Tùy Khinh Trì, tới lúc nhìn thấy rồi mà cảm thấy không thích hợp thì từ chối thì trông vẫn có thành ý hơn. AK rất vui vẻ, vừa rời khỏi quán bar liền gọi điện thoại cho nam sinh Chung Đảo kia, nhận được một câu của đối phương thì người dùng đã tắt máy. Tay trống tiên sinh xấu hổ nhíu mày mắng: “Thằng nhóc thối, phải bảo cậu ta giữ cho máy mở bất cứ lúc nào mới được!”.

Phó Thác nhún nhún vai: “Thái độ như này, tôi thấy vẫn là thôi đi”.

AK giữ chặt anh: “Đừng mà, tôi biết cậu ta ở đâu, cam đoan không để cậu đi vô ích!”.

Phó Thác đưa Phật đưa tới Tây lại cùng AK tới nhà thằng nhóc. Bước vào khu dân cư cũ ồn ào đông đúc, ven đường còn có người tạt nước rửa rau rửa thịt, dòng nước bẩn có máu chảy theo đường răng nhưng không ảnh hưởng gì đến khẩu vị của cư dân ngồi bên đường đang ăn xiên que. Khiến anh nhớ tới quê nhà lúc nhỏ, anh và Đàm Tư quen biết nhau chính là ở quảng trường như thế này. Hôm đó mặt trời khá đẹp, anh nằm nhoài ở cửa sổ, nhìn lên bảng che mưa dưới lầu, một con mèo đen mạnh mẽ bắt được một con chuột, và bắt đầu thưởng thức bữa trưa của nó, khoảnh khắc con mèo lột da con chuột, anh ối một tiếng mở ra ánh mắt khác, lúc ngẩng đầu lên đã thấy một cậu trai cũng nằm nhoài ở cửa sổ lầu đối diện, bọn họ thấy lẫn nhau, nhìn nhau mà cười.

“Tới rồi.” AK nói.

Phó Thác ngẩng đầu nhìn lại, nhà ngang kiểu cũ vừa đổ nát vừa cũ kỹ, ban công tối om được bao bọc bằng dây thép gai, nhìn giống như một chiếc lồng, thực sự không thể tưởng tượng nổi mình năm đó đã lớn lên như thế nào trong một môi trường như vậy.

AK gõ cửa một hồi, chỉ nghe thấy trong phòng có một người lớn tuổi hỏi "Ai vậy?", AK quay đầu lại nói với anh: “Cậu ta sống với ông nội.....". Cửa sổ nhỏ trên cửa đột nhiên mở ra, phía sau cửa sổ là một đôi mắt tràn đầy nếp nhăn. AK tiến lại gần hỏi: “Ông ơi, Chung Đảo có đây không?”, nhưng hình như thính lực của ông lão không được tốt, hai người ở nơi đó nước đổ đầu vịt nửa ngày, vẻ mặt ông lão hết sức cảnh giác, chết sống không chịu mở cửa, tới tới lui lui vẫn cứ một câu “Tôi không biết cậu”, cuối cùng xua xua tay bảo bọn họ rời đi, cửa sổ nhỏ “cạch” một tiếng liền đóng lại.

Phó Thác ở phía sau nhìn AK bị từ chối gặp mặt, cố gắng nhịn cười.

Đi xuống lầu AK vẻ mặt uể oải mà nói lời xin lỗi anh, mặc dù đi một chuyến tay không chẳng được gì, nhưng tâm trạng của anh coi như không tệ. Hai người đi qua sân bóng rổ phía trước, Phó Thác nhìn nhìn sang bên kia, khi còn bé ở quảng trường kia cũng có sân bóng rổ như thế này, cũng không thể gọi là sân bóng rổ, chỉ là một cái khung bóng rổ được dựng ở trên đất trống mà thôi, nhưng lại tràn ngập sự quan tâm chói lọi của mọi người.

Một nam sinh mò bóng xong rồi đi ra khỏi sân bóng rổ, AK đột nhiên dừng lại ở phía trước, giống như một con thỏ lớn đột nhiên đứng lên, hét lớn một tiếng: “Này!!”.

Nam sinh nghe thấy tiếng quay đầu lại, Phó Thác phải cố gắng một chút mới nhận ra đây là nam sinh trong bức ảnh, cũng không phải thị lực của anh không tốt, ảnh chụp cũng chưa được chỉnh sửa qua qua, chỉ là mặt mũi nam sinh lúc này bầm dập sưng vù.

AK sải bước đi qua, nắm lấy cổ áo phông của nam sinh, nói: “Ông đây bảo cậu mở điện thoại lên sao cậu không mở? Cậu đã làm gì rồi? Sao lại đánh nhau với đám lưu manh kia?!”.

“Liên quan gì tới chú chứ?”, nam sinh không kiên nhẫn giật nhẹ cổ áo, “Tôi cũng đâu bảo chú đánh nhau giúp tôi”.

Hai người cậu một câu tôi một câu mà cãi nhau, Phó Thác cười tới mức ngồi xổm trên mặt đất, AK và nam sinh đều nhìn sang phía anh, Phó Thác ngẩng đầu nói với AK: “Cậu nói không sai, thực sự rất giống”.

Ba người tìm một quán cơm để ăn trưa muộn, Phó Thác hỏi Chung Đảo: “Cậu muốn tham gia cuộc thi đó không?”.

Chung Đảo chẳng hề hứng thú mà ăn đồ ăn: “Tôi như này có thể giam gia sao?”.

“Tôi cũng không biết”, Phó Thác nói, “Không thì chút nữa tới quán bar với tôi, hát live thử xem, tôi sẽ biết được cậu có thể hay không”.

Nam sinh cau mày không nói chuyện, AK đụng cậu ta một cái: “Hỏi cậu đó!”.

Chung Đảo trừng cậu ta: “Tôi đang suy xét!”.

Phó Thác nín cười, nói vừa ăn vừa suy xét

AK là người nóng tính: “Cậu có gì mà phải suy xét chứ? Không phải cậu muốn làm ca sĩ à?”.

Chung Đảo hiếm khi có chút trầm mặc, nói: “Tôi muốn làm ca sĩ, nhưng tôi không chắc đi theo đường tìm kiếm tài năng có đúng hay không”.

Phó Thác hững hờ mà gắp một đũa đồ ăn, hỏi: “Tại sao không xác định?”.

“Tôi không thích tìm kiếm tài năng”.

“Tôi cũng không thích", Phó Thác đặt đũa xuống, “Chương trình tìm kiếm tài năng rất thương mại, nhà tài trợ của tổ tiết mục chẳng qua chỉ muốn kiếm tiền từ trên người các cậu mà thôi, nhưng nói đi thì phải nói lại, cậu như này cần tiền thì không có tiền, cần trình độ thì không có trình độ, muốn quan hệ thì lại không có gốc rễ quan hệ, ngoại trừ chương trình tìm kiếm tài năng thì còn đường nào có thể đi đâu?”.

“Không phải còn có thể tham gia ban nhạc underground như các anh sao?”.

Phó Thác gật đầu: “Có thể, nhưng hiện tại cậu giống với bọn tôi, đứa thì chạy show khắp nơi, đứa thì hát cố định ở quán bar, nếu cậu thích thì tôi không có ý kiến”. Nói xong nhấp một ngụm bia, lại cầm lấy đũa, “Đương nhiên, nếu cậu không muốn tham gia thì tôi càng vui hơn, không cần phải để cậu tới quán bar của tôi nghe cậu hát, có khi cậu hát xong, hai người bọn tôi đều xấu hổ ấy chứ”.

Chung Đảo ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ ngoan cố: “Tôi đi”.

Hôm nay là cuối tuần, tỷ lệ tới quán bar rất cao, Chung Đảo có chút tò mò hỏi: “Bọn họ tới đều là vì ban nhạc ở đây sao?”.

“Quá xem trọng bọn tôi rồi”. Phó Thác nói.

Thực tế thì không thể gọi là ban nhạc được, mọi người tới đây chỉ để kiếm một bát cơm ăn, làm việc cùng nhau, miễn cưỡng thì tính là đồng nghiệp thôi, biên chế ngoại trừ anh, còn có tay keyboard Ảnh Tử cùng với tay bass Tiểu Mãn, ban ngày Ảnh Tử dạy học ở trường nghệ thuật, Tiểu Mãn vẫn là sinh viên đại học. Hát ở đây, bạn phải hát bất cứ thứ gì họ muốn, không cần phải luyện tập, dù sao phần lớn thời gian khán giả cũng không nghe ra được hay dở, kém xa một ban nhạc nghiêm túc.

Cũng không biết tại sao lại đột nhiên suy nghĩ nhiều như vậy.

Anh nhìn Chung Đảo đang uống nước làm ướt cổ họng, nhìn ra được nhóc này mặt ngoài giả vờ tự nhiên, thực tế vẫn có chút lo lắng, đại khái chưa từng hát trước mặt nhiều người như vậy, liền hỏi một câu: “Có người nói với cậu là cậu có khuôn mặt giống minh tinh nào đó phải không?”.

Chung Đảo cười lạnh: “Trung nhị Thiên Vương?”.

Trong lòng Phó Thác “Ha” một tiếng.

“Tôi là tôi, anh ta là anh ta, hơn nữa tôi không thích anh ta chút nào”, Chung Đảo nói.

“Tại sao?”.

“Cũng bởi vì mấy người đều nói tôi giống anh ta. Rốt cuộc tôi giống anh ta chỗ nào chứ? Bài hát viết rối tinh rối mù, còn nhất định phải tự mình cầm đao, không phải anh ta chỉ có mặt và giọng thôi sao? Thành thành thật thật hát những bài hát mà người ta đưa cho anh ta không phải tốt hơn à? Giọng hay như vậy mà không biết quý trọng, hút thuốc tới mức cuống họng đều khàn, suốt ngày ầm ĩ, chẳng trách nổi tiếng tới như vậy, một cái thưởng cũng không được, mặc dù những giả thưởng kia cũng chẳng có nghĩa gì. Chung Đảo có chút châm biếm mà cười một cái, “Ông trời đối với anh ta quá tốt rồi, chắc anh ta không biết hiện tại có bao nhiêu người nằm mơ cũng không lên được sân khấu mà anh ấy có thể đứng bây giờ".

“Nghe có vẻ như cậu cũng không phải đặc biệt chán ghét cậu ta”.

“Nói thẳng đi, anh là muốn nghe tôi nói chán ghét anh ta mới giúp tôi, hay là thích anh ta mới giúp tôi? Tôi cảm thấy anh không thích anh ta, nhưng tôi cũng sẽ không vì anh không thích anh ta liền phải chán ghét anh ta. Cho nên rốt cuộc anh là ưa thích anh ta hay là chán ghét anh ta?”. Không đợi Phó Thác trả lời, bản thân liền nhíu mày, “Không phải là anh thích anh ta đấy chứ? Thấy tôi giống anh ta nên mới muốn giúp tôi?”.

Phó Thác trợn tròn mắt, không nghĩ rằng mình còn bị lấy một quân. Không biết nếu nói với cậu ta, hiện tại cậu như này rất giống với Tùy Khinh Trì trước đây, nhóc này sẽ có phản ứng gì?

“Tôi giúp cậu, chỉ vì AK thôi”, anh nói, “Cậu có giống Tùy Khinh Trì hay không, với tôi có thích Tùy Khinh Trì hay không, không hề liên quan”.

Vậy tôi cám ơn trước”, Chung Đảo gật gật đầu, lập tức lại nói, “Nhưng tôi cũng không phải cầu xin anh giúp tôi”. Nói xong mặc thêm áo khoác bước ra khỏi hậu trường.

Những người đang chờ nghe nhạc trong quán bar vừa mới nhìn thấy gương mặt lạ, vừa mới bắt đầu còn oán hận “Thằng nhóc này là ai vậy?”, nhưng khi Chung Đảo bắt đầu biểu diễn, chưa tới 4 nhịp thì tất cả chất vấn đều lắng lại. Bài hát đầu tiên là 《Closer》 do một khách nước ngoài chọn, của The Chainsmoker, thật trùng hợp là Tùy Khinh Trì cũng đã từng hát qua bài này, Phó Thác nhịn không được lại so sánh ở trong đầu, lúc mới bắt đầu hát Chung Đảo có chút không thả lỏng, nhưng đột phá nhỏ trước khi tiến vào điệp khúc lại khiến cậu ấy ngay lập tức thư giãn một chút, đưa tất cả khán giả dưới sân khấu tiến vào nhịp điệu thuộc về mình. Typhoon của cậu ấy khác với Tùy Khinh Trì, cách hưởng thụ biểu diễn cũng khác nhau, Chung Đảo đắm chìm trong tiếng hát của chính mình, toàn thân tâm đắm chìm trong âm nhạc, nhưng phần trình diễn của Tùy Khinh Trì cũng không phải là kiểu tự luyến hay mèo khen mèo dài đuôi, cậu ấy là hòa hợp, càng giỏi về biểu đạt, Phó Thác nhất thời cũng thể biết được kiểu nào tốt hơn. Nhưng anh biết Chung Đảo vô cùng tốt.

Suốt đêm khách chọn bài này tới bài khác, Phó Thác cũng có thể kiểm tra toàn diện khả năng của Chung Đảo, điểm mạnh cũng như điểm yếu, con đường ca hát của cậu ấy tương đối không chuyên nghiệp, ngay cả điểm này cũng rất giống Tùy Khinh Trì, lúc Tùy Khinh Trì vừa mới bắt đầu làm hát chính ở Tây Phong, hát bài 《Closer》 này, có vài đoạn vậy mà hát cảm giác như kiểu độc thoại, thế mà lại êm tai ngoài ý muốn, cách mà cậu ấy ngâm không giống với đọc rap, nhịp điệu có chút khó đoán như vậy, lười biếng buông thả nhưng lại phóng túng đẹp đẽ, những người yêu ca hát dưới sân khấu đều bùng nổ. Sau khi đi xuống, anh hỏi cậu sao lại đổi kiểu hát, Tùy Khinh Trì nói cổ họng vừa nãy có chút nghẽn. Chỉ là cổ họng có chút nghẽn mà thôi...... Khi đó Tùy Khinh Trì thậm chí còn không biết ngẫu hứng kiểu như này, đại biểu cho bao nhiêu thiên phú.

Âm sắc của Chung Đảo mỏng hơn Tùy Khinh Trì một chút, nhưng âm vực thì có vẻ không thua gì Tùy Khinh Trì, chỉ riêng điều này đã rất vượt trội, Tùy Khinh Trì là kiểu thiên tài có thể hát nguyên key những bài hát của ca sĩ nữ mà không hề tốn sức chút nào, mặc dù hiện tại cao âm với chuyển âm của Chung Đảo không tự nhiên như Tùy Khinh Trì, nhưng mấy cái này chỉ cần thông qua luyện tập là có thể cải thiện.

Điểm yếu lớn nhất của cậu ấy là khả năng biểu đạt. Đây là phần của thiên tài thuần túy, ai cũng không dạy được, nếu như chỉ cần thông qua huấn luyện, ai cũng có thể thể hiện một bài hát giống như Tùy Khinh Trì, vậy Tùy Khinh Trì sẽ không phải là Thiên Vương.

“Anh chơi ghita đúng là không tệ nha”.

Sau buổi biểu diễn ngày hôm đó, thái độ của Chung Đảo đối với anh thay đổi 180 độ, thậm chí anh còn nhìn thấy trong mắt đứa trẻ này có chút sùng bái bị kiềm chế hết mình, cũng khá buồn cười.

“Cũng tàm tạm”. Anh quay lưng về phía Chung Đảo, giả vờ như không để ý mà nói.

“Quá khiêm tốn chính là dối trá”. Chung Đảo bĩu môi.

“Là như vậy”. Phó Thác vác ghita lên.

“Không phải anh nói muốn hướng dẫn tôi sao?”, Chung Đảo hỏi.

“Ca hát không phải là sở trường của tôi”, Phó Thác nói, “Cậu hát còn hay hơn tôi”, anh xách lấy túi đàn ghita nghĩ nghĩ, “Nếu tôi phải nêu ra ý kiến, thì cậu hát nghe rất thoải mái, nhưng không đủ sức cuốn hút”.

Chung Đảo nhíu mày: “Sức cuốn hút luyện thế nào?”.

Phó Thác nhún vai: “Không biết, thứ này rất bí ẩn, viết một nghìn luận văn cũng không rõ ràng được, sau này cậu tới chỗ này của tôi hát đi, mấy vị khách nếu có chọn bài hát, chắc chắn đều mang theo một loại tình cảm mong đợi nào đó, cậu có thể quan sát phản ứng của người nghe cậu hát một chút, lúc nào có thể hát tới mức khiến bọn họ khóc, cũng liền tự học, đương nhiên, trước khi chọn bài hát cũng sẽ kết cho cậu như thường lệ.

Chung Đảo suy nghĩ gật gật đầu, nói: “Được”.

Hai người cùng nhau rời quán bar, trên đường trở về Chung Đảo đột nhiên hỏi: “Hát chính trước đây của ban nhạc hát có hay không?”.

Phó Thác không muốn trả lời lắm, thuận miệng qua loa: “Bọn tôi có vài hát chính, cậu hỏi hát chính nào?”.

Chung Đảo ở phía sau liếc mắt, nghĩ thầm người này không phải đùa nghịch lưu manh sao, mình lại chưa từng nghe qua, liền nói: “Người anh cảm thấy hát hay nhất”.

Phó Thác trầm mặc một hồi, thằng nhóc Chung Đảo này còn cố chấp hơn anh nghĩ, thay vì xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui, chi bằng theo thực tế mà trả lời: “Đương nhiên hay”.

“Hiện tại các anh không còn liên lạc?”

“Tư tưởng không hợp nên mỗi người một ngả”.

Chung Đảo do dự trong chốc lát, có chút để ý hỏi: "Tôi kém xa người đó như vậy sao?".

Phó Thác muốn nói đừng mơ mộng nữa, cậu không thể so với cậu ta được, nhưng lại lập tức nhíu mày, cũng không muốn lại nhắc tới Tùy Khinh Trì như vậy, hơn nữa Chung Đảo có lẽ là hi vọng anh có thể từ đó mà đưa ra một vài lời khuyên.

“Bọn tôi từng có 3 hát chính, người hát hay nhất là người hát đầu tiên”, đi dưới ánh đèn đường, xung quanh đều là bóng tối, có loại cảm giác an toàn bí ẩn, Phó Thác bất tri bất giác nói, “Giọng hát của cậu ấy có thể khiến cho tất cả các chàng trai cao lớn thô kệch cũng như các cô gái nhỏ ở dưới sân khấu khóc, khi đó tôi cũng rất muốn biết sao cậu ấy lại làm được, lúc đầu đoán có lẽ liên quan tới âm sắc của cậu ấy, thanh âm của cậu ấy cũng không phải là kiểu rất trong trẻo kia.....”.

Tối nay mặt trăng rất sáng, chất giọng của Tùy Khinh Trì đôi khi sẽ khiến anh nghĩ tới mặt trăng, nếu như trắng tinh không tì vết, có lẽ là rất đẹp, nhưng như vậy chắc chắn không phải mặt trăng, chắc chắn không thể hấp dẫn ánh nhìn và nhớ nhung lâu dài của mọi người. Nó nhất định phải có bóng mờ, nhất định phải có sẹo tổn thương, có như vậy khi không khí lướt qua những vết sẹo này, mới có thể bị cọ sát ra những tia lửa quanh co khúc khuỷu.

“Có một chất giọng khiến người ta khóc, cũng không chắc sẽ khiến người ta rơi lệ, về sau tôi lại nghĩ, có lẽ bởi vì âm vực của cậu ấy rộng, cảm âm rất mạnh, ca hát với cậu ấy mà nói tự nhiên tựa như hô hấp nói chuyện, không hề phí sức, cho nên lúc ca sĩ khác còn đang suy nghĩ phải làm sao hát nốt cao này, xử lý phần chuyển âm kia sao cho tự nhiên, cậu ấy đã căn bản không quan tâm mấy cái này, cậu ấy càng có nhiều thời gian tìm hiểu ca khúc, lý giải ca từ. Thế nhưng vừa nghĩ như thế liền kỳ lạ hơn, bởi vì dường như căn bản cậu ấy không có trình tự này, ca từ đưa cho cậu ấy, cậu ấy nhìn qua liền hát, còn hát qua các bài hát tiếng Nhật với tiếng Pháp dù chẳng hiểu ý tứ của bài hát, cũng có thể khiến người khác cảm động tới rối tinh rối mù. Mấy cái này kỳ thật đều không phải đáp án".

“Vậy anh có tìm thấy đáp án không?”, Chung Đảo hỏi.

Phó Thác lắc đầu: “Cho nên cậu ấy là hát chính, tôi là tay ghita”.

Cậu ấy là đại minh tinh, còn tôi chỉ là vệ tinh lệch quỹ đạo mà thôi.


← Trước   | Mục lục |   Sau →