[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 15

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 15 - Xem ai dám cướp đồ của tôi!

Hứa Hạo Khôn hô giá lên năm triệu trong một hơi.

Năm triệu mua một lọ nước hoa, dù ai đi chăng nữa, nếu không phải tiền nhiều quá thì chính là đang bị lợi dụng.

Tất nhiên bản thân anh ta cũng biết, anh ta dám hô giá lên như vậy là đang cá rằng Hứa Hàn Châu sẽ không bao giờ bỏ ra hơn năm triệu để mua một lọ nước hoa.

"Năm triệu. Chậc chậc chậc."

"Với năm triệu thì tôi có thể bao nuôi một minh tinh nhỏ để đùa vui rồi, anh Hứa, khí phách quá à."

— Trên bàn tròn, có những người thuộc thế hệ giàu có thứ hai từ những gia tộc khác không khỏi lên tiếng. Giọng điệu trêu chọc qua tai Hứa Hạo Khôn đặc biệt chói tai, nhưng trong tình huống như vậy, đương nhiên anh ta không thể tức giận.

"Ha... Đúng như Hàn Châu nhà tôi nói, làm từ thiện thì càng nhiều tiền càng tốt. Chuyện tốt như vậy sao có thể so sánh với mấy minh tinh nhỏ chỉ để đùa vui của mấy người được?"

"Hừm, tiêu xài hoang phí."

Nhìn Hứa Hạo Khôn đang giả vờ bình tĩnh, Hứa Hàn Châu trong lòng cười lạnh, lại giơ tấm bảng lên trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người:

"Năm triệu một trăm."

Giọng nói bình tĩnh khiến hội trường vừa trở nên sôi động lại rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường.

Cậu hai nhà họ Hứa này muốn công khai cấu xé anh trai mình à.

Trong lòng mọi người đều có ý nghĩ này, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hai anh em đều tràn đầy thích thú.

Sắc mặt Hứa Hạo Khôn trầm xuống nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt, lại mở miệng nói, so với lúc trước càng khó nghe:

"Hàn Châu à, đột nhiên tao phát hiện mày không ra gì giống mẹ ruột mày, thích giành đồ với người khác.”

Hứa Hàn Châu là con riêng, đây là bí mật nổi tiếng khắp toàn bộ thành phố Lục Hải. Nhưng khi chuyện được nói ra công khai như vậy từ chính anh trai cùng cha khác mẹ của Hứa Hàn Châu, thì lại càng có màu sắc của câu chuyện hơn.

Mọi người đang chờ xem phản ứng của Hứa Hàn Châu, chỉ thấy cậu nhướng mày nhìn Hứa Hạo Khôn và nói:

“Anh trai à, lấy đồ thì phải dựa vào thực lực. Dù anh có thích thế nào đi chăng nữa, nếu không có thực lực thì chỉ có thể nằm ngoài tầm với. Tất nhiên, chỉ cần dùng miệng thì không có khả năng đạt được thứ mình muốn đâu.”

Trong một câu, không chỉ công khai chế giễu Hứa Hạo Khôn không lấy nước hoa mà còn bắt đầu khoe khoang, vừa ngầm chế giễu mẹ ruột của Hứa Hạo Khôn bất tài, bị cướp mất người đàn ông của mình.

Những ánh mắt xung quanh tràn ngập sự giễu cợt, Hứa Hạo Khôn cảm thấy đầu ong ong. Anh ta cảm thấy năm giác quan của mình lúc này đột nhiên trở nên cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm đến mức anh ta còn tưởng rằng mình có thể nghe thấy những âm thanh cười nhạo đó.

Sự giễu cợt vô hình khiến mặt Hứa Hạo Khôn nóng bừng, như thể bây giờ anh ta không làm gì đó thì nhiệt độ cực nóng kia sẽ nhanh chóng lan từ mặt đến toàn thân của anh ta, cuối cùng sẽ đốt cháy hoàn toàn thân thể của anh ta.

"Được, tao không dùng miệng. Hứa Hàn Châu, nếu mày muốn thực lực thì tao sẽ cho mày thấy thực lực chân chính là gì!"

Đôi tay đang bị kích động vì tức giận bắt đầu run nhè nhẹ, lần nữa giơ bảng tăng giá, ngay cả giọng của Hứa Hạo Khôn cũng run rẩy khi hô lên:

"Hai mươi triệu!!"

"Tôi ra giá hai mươi triệu!!! Hôm nay tôi nhất định sẽ lấy được lọ nước hoa này, xem ai dám cướp đồ của tôi!"

Anh ta nói xong, những người vốn đang xem náo nhiệt bây giờ lại nhìn Hứa Hạo Khôn, chỉ có cảm giác như đang nhìn một kẻ ngốc. Chỉ là Hứa Hàn Châu vẫn chưa lên tiếng, cũng không ai biết kết quả sẽ như thế nào.