
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 17 – Bồn chồn
Tống An Chi nói đến đây liền dừng lại, trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi lời tiếp theo thì nghe thấy hắn nói:
"Nói thật, chuyện này thực sự tôi cũng không rõ lắm, dù sao mọi người cũng biết tôi chỉ là trợ lý, cậu chủ không cho tôi thông tin chính xác thì tôi cũng không dám nói lung tung."
"Ha ha ha ha. . . "
Lại một tràng cười vang lên.
"Nhưng...."
Khi tiếng cười lắng xuống, giọng điệu của Tống An Chi lại trở về với giọng điệu nghiêm túc trước đó.
"Dù thế nào đi nữa thì Tập đoàn S đều sẽ dẫn đầu nền kinh tế của thành phố Lục Hải cũng như toàn bộ nền kinh tế trong nước, bước lên một tầm cao mới!"
Nếu là người khác, bất kể là ai nói lời này đều sẽ khiến người ta cảm thấy kiêu ngạo.
Nhưng người nói những lời này lại là trợ lý bên cạnh cậu chủ gia tộc S.
Không ai nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của hắn, chỉ là mọi người dưới khán đài đều bồn chồn.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, ai có thể leo lên con tàu lớn của gia tộc S thì chắc chắn có thể theo gió lướt sóng, căng buồm vượt biển xanh!
"Được rồi, một lần nữa cảm ơn các vị khách quý đã đến, tiếp theo mời quý vị nếm thử bữa tối mà gia tộc S đã chuẩn bị kỹ càng cho mọi người. Những vị khách đã đấu giá vật phẩm thành công có thể vào hậu trường làm thủ tục bàn giao bất cứ lúc nào. Tống An Chi ở đây, chúc mọi người một đêm tuyệt vời. "
Tống An Chi lui xuống, bước lên sân khấu là nghệ sĩ piano quốc tế Nghiêm Lãng! !
Bậc thầy piano cực kỳ thờ ơ với danh lợi mà chỉ đam mê piano, hiện tại chỉ biểu diễn trong các bữa tiệc quốc gia, đồng thời số lần xuất hiện rất ít ỏi.
Không ai có thể ngờ tới có thể nghe được màn trình diễn của Nghiêm Lãng tại buổi đấu giá này. Cũng là một lần nữa chứng minh thực lực và các mối quan hệ của Tập đoàn S.
Những món ăn được chế biến đẹp mắt lần lượt được bưng lên theo tiếng đàn piano. Hứa Hàn Châu không hề có hứng thú với những món ngon này.
Mục tiêu của mọi người tối nay là cậu chủ của Tập đoàn S. Vì bây giờ không còn cách nào có thể nhìn thấy cậu chủ bí ẩn này nữa nên Hứa Hàn Châu càng háo hức giành được mục tiêu thứ hai của mình.
Sau khi tạm biệt những người ngồi cùng bàn, cậu đứng dậy bước ra khỏi phòng tiệc.
"Hứa tổng, bữa tiệc tối từ thiện thế nào? Đã gặp cậu chủ Tập đoàn S chưa?" Hứa Hàn Châu vừa bước ra khỏi phòng tiệc thì Dương Tuấn đã đợi ở bên ngoài từ lâu vội chạy đến đón.
Hứa Hàn Châu lắc đầu và trả lời câu hỏi của hắn. Trước khi Dương Tuấn kịp hỏi thêm điều gì, cậu đã tiếp tục phân phó:
"Hôm nay anh có thể tan làm, tôi còn có chút việc phải xử lý, lát nữa tôi sẽ bắt taxi về."
Dương Tuấn theo bản năng cảm thấy rằng vấn đề này có liên quan đến việc Hứa Hàn Châu xuất hiện nhầm ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất ngày hôm nay.
"Hứa tổng đi đâu? Tôi sẽ đưa cậu đến đó."
"Không cần, tôi sẽ ở trong khách sạn này."
Quả nhiên.
Nói chuyện xong, hai người đi vào đại sảnh.
"Được rồi, anh về đi."
Nhìn bóng lưng Hứa Hàn Châu đi về phía thang máy, là trợ lý riêng của Hứa Hàn Châu, lần đầu tiên Dương Tuấn phát hiện ra ông chủ của mình đang giấu mình chuyện gì đó.
Mà người đàn ông ở trên tầng cao nhất, lúc Hứa Hàn Châu bước ra khỏi hội trường bữa tiệc tối thì đã tắt máy tính xách tay, đưa tay bấm số của Tống An Chi:
"Mang bữa tối lên."
Tống An Chi nhíu mày, rõ ràng Thẩm Uyên đã ăn tối rồi.
"À đúng rồi, tôi không muốn uống rượu, tôi muốn một ly sữa nóng."
"Vâng!"
Tống An Chi đứng ở góc phòng tiệc buông điện thoại di động xuống, vô thức nhìn về chỗ ngồi của Hứa Hàn Châu, quả nhiên đối phương không còn ở đó nữa.