Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 34 - Đường lui
Bốp.
Một cái tát giòn tan vang lên từ trong phòng.
Thời Kỳ tức giận nhìn Tề Nhạc, dùng sức hất cánh tay của anh ta ra.
"Cút đi." Nghe được lời thật lòng của Tề Nhạc, Thời Kỳ không muốn ở lại đây một giây nào.
Đưa tay chạm vào khuôn mặt bị tát của mình, táo bạo như Tề Nhạc thế nhưng lại không hề tỏ ra tức giận.
Tề Nhạc cúi người nhặt chiếc thẻ chìa khóa phòng mà Thời Kỳ đã ném xuống đất, lúc ngước mắt lên nhìn Thời Kỳ một lần nữa, thần sắc sau cặp kính là tình ý mà anh ta vẫn luôn giấu kín.
“Trước giờ anh không thích người khác từ chối mình, nhưng vì là em nên anh sẽ cho em ba cơ hội.” Tề Nhạc đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi lên, chỉnh lại quần áo một chút, lại là dáng vẻ của những người ưu tú trong xã hội, "Thời Kỳ, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương không thể trụ nổi. Dù em có tìm Hà An hay Giản Minh, thì cuối cùng em cũng sẽ phát hiện chỉ có mình anh thật lòng với em. Điều kiện của anh sẽ không bao giờ thay đổi. Chỉ cần em chấp nhận, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương vẫn sẽ luôn được cứu.
Nói xong, Tề Nhạc còn hào phóng nhường phòng cho Thời Kỳ, như muốn anh bình tĩnh lại rồi đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Thời Kỳ đứng đó hồi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi tiếng bước chân xa dần, Thời Kỳ mới thả lỏng cơ mặt vẫn luôn căng thẳng.
Diễn xuất không phải là một công việc dễ dàng.
Thật lòng?
Đúng là buồn cười khi một kẻ cặn bã như Tề Nhạc lại có thể có thật lòng.
Hai ngón tay Thời Kỳ kẹp lấy thẻ chìa khóa phòng, khẽ cười một tiếng rồi nhét lại vào túi.
Sau khi trở về từ Bóng Đêm, Thời Kỳ mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Giờ này chắc dì vẫn chưa tới mới đúng.
Thời Kỳ cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy Phong Nhiên đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt không vui.
"Sao em lại về rồi? Không phải em đang ở lớp tự học sao?" Giọng điệu Thời Kỳ giả vờ thoải mái, chỉ là khi nói, ánh mắt lại hoàn toàn không dám nhìn Phong Nhiên.
Nhìn thấy Thời Kỳ như vậy, ánh mắt Phong Nhiên tối sầm.
Chiều nay cậu nhận được tin từ Thụy Sĩ rằng Lâm Mộc đã ôm tiền bỏ trốn.
Phong Nhiên đã chuẩn bị làm một đống việc ở Thụy Sĩ, nhưng cậu không có ý định đụng vào Lâm Mộc.
Bởi vì cậu biết, với sự trung thành của Lâm Mộc đối với Thời Kỳ, cậu tuyệt đối không thể thuyết phục được hắn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, người làm Thời Kỳ tổn thương nhiều nhất hiện tại lại chính là Lâm Mộc.
Phong Nhiên biết rằng Thời Kỳ chắc chắn đã biết được tin tức này, cậu đã gọi rất nhiều lần nhưng Thời Kỳ đều không bắt máy. Phong Nhiên không yên lòng, bật camera trong nhà lên, nhưng trong nhà lại chẳng có ai.
Một cảm giác bất an to lớn bao trùm, Phong Nhiên lo lắng Thời Kỳ sẽ làm điều gì đó ngu ngốc. Cậu phớt lờ sự thuyết phục của giáo viên, thậm chí không xin giấy nghỉ phép mà liều mạng chạy về nhà. Còn người đàn ông này thực sự đã về nhà mà trên người đầy mùi rượu.
Phong Nhiên không biết tâm trạng hiện tại của cậu đến cùng là may mắn vì mất mà được lại, hay là tức giận vì Thời Kỳ đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu.
“Em không thích mùi trên người anh.”
Phong Nhiên giống như một con chó dữ độc đoán, bao phủ cả người Thời Kỳ, bướng bỉnh muốn Thời Kỳ dựa vào.
Thời Kỳ cúi đầu ngửi mùi trên quần áo của anh, tất cả đều là nước hoa của Tề Nhạc.
Anh hẳn nên cảm thấy may mắn vì hôm nay Tề Nhạc dùng nước hoa mới, nếu không với sự cẩn thận của Phong Nhiên, nhất định cậu sẽ đoán được. Nếu Phong Nhiên biết việc anh đến gặp Tề Nhạc, Thời Kỳ không chắc ngày mai anh có đứng nổi hay không.
"A Kỳ..."
Phong Nhiên chưa kịp nói xong, một đôi môi lạnh lẽo đã hôn lên môi anh.
"Nếu không thích thì che nó lại đi."
Trong căn phòng tối mờ, Thời Kỳ giống như một thiên thần sa ngã, từng bước một dụ dỗ Phong Nhiên hướng về phía vực sâu.
"Có thể chứ?" Phong Nhiên vẫn nhớ đôi mắt đỏ hoe của Thời Kỳ đêm qua. Cậu đặt tay lên hầu kết của Thời Kỳ, hiện tại khi nói chuyện giọng của Thời Kỳ hơi khàn.
Thời Kỳ nhẹ nhàng tựa vào ngực Phong Nhiên, tham lam hấp thụ hơi ấm của chàng trai trẻ.
“Chỉ cần là em, anh đều có thể.” Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, ánh mắt trong veo còn sáng hơn cả ánh trăng.
Từ đầu gió táp mưa rào đến cuối cùng là gió xuân mưa phùn, Thời Kỳ cảm thấy mình giống như một đóa hoa khô trên sa mạc bất ngờ gặp được mưa, khiến anh vừa đau đớn vừa vui sướng. Cũng may Phong Nhiên nhớ đến cơ thể của Thời Kỳ, chỉ làm một lần liền bỏ qua cho ai đó.
Ban đêm trời lạnh, Thời Kỳ cảm thấy có người làm ấm giường quả thực là lựa chọn tốt.
“Em còn chưa nói sao em về nhà sớm như thế.” Nằm trên giường, Thời Kỳ vẫn không quên việc Phong Nhiên trốn học.
"Hôm qua em hơi mất tự chủ, lo anh bị thương nên mới quay lại xem môt chút. Ai biết anh chẳng những không ở nhà nghỉ ngơi mà còn ra ngoài đi bar! " Phong Nhiên đặt tay lên eo Thời Kỳ, vốn dĩ cậu muốn trừng phạt nghiêm khắc người nào đó không ngoan, nhưng khi anh bước vào, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đó, Phong Nhiên hoàn toàn không đành lòng.
Thôi bỏ đi, xét đến tâm trạng không tốt của anh, tha thứ cho anh lần này.
Thắt lưng của Thời Kỳ trong thời gian ngắn đã xảy ra hai lần va chạm, quả thực rất đau. Bây giờ bị Phong Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy như vậy, ngược lại anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhưng em sắp thi rồi.” Thời Kỳ tìm một tư thế thoải mái trong ngực Phong Nhiên, một bên hưởng thụ một bên thúc giục ai đó chăm chỉ học tập.
“Em biết rồi.” Phong Nhiên xoa xoa tóc Thời Kỳ, mùi dầu gội vẫn còn vương trên đó, đây là mùi hương mà cậu thích nhất.
Dưới ánh trăng, Thời Kỳ bị trồng nhiều quả dâu tây nhỏ trên tấm lưng trần của mình. Phong Nhiên nhìn nó, lặng lẽ mỉm cười.
Người này hoàn toàn thuộc về cậu.
Sáng sớm hôm sau, Phong Nhiên đi học, sau khi cậu đi rồi Thời Kỳ mới mở mắt ra, hoạt động cái cổ cứng ngắc một chút, mở ly nước mang theo nhiệt độ của hai người. Thời Kỳ mặc quần áo rồi đi rửa mặt, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Khi đến nơi, Thời Kỳ nhìn vào gương, một lần nữa lộ ra vẻ mặt sa đọa xen lẫn tức giận, rầm một tiếng mở cửa nhà họ Hà.
Mọi người trong nhà họ Hà đều biết Thời Kỳ, nhìn thấy anh bước vào cũng không suy nghĩ nhiều. Cứ như vậy, Thời Kỳ một đường bình thường lao tới trước mặt Hà An, phớt lờ ánh nhìn của những người xung quanh, một quyền đấm thẳng vào mặt Hà An.
Anh đã muốn đánh tên khốn này từ lâu, hiện tại cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội.
"Hà An, cậu có ý gì!"
Giọng nói của Thời Kỳ đầy tức giận. Ngay khi anh chuẩn bị vung tay một cú đấm nữa thì một bóng người mạnh mẽ đã đứng chặn ngay trước mặt Thời Kỳ. Bàn tay to lớn giống như chiếc kìm tóm lấy cánh tay của Thời Kỳ rồi kéo ra sau, cả người Thời Kỳ lúc này giống như con gà bị đè xuống ghế sofa.
"Được rồi."
Hà An bò dậy khỏi mặt đất, cầm lấy hai mảnh giấy lau vết máu chảy ra từ mũi, một lần nữa trên mặt lại mang nụ cười mặt người dạ thú, bước đến phía trước Tiết Kỳ, nhẹ nhàng vỗ cánh tay hắn. Tiết Kỳ lúc này giống như chốt mở bị bóp lại, buông lỏng cánh tay Thời Kỳ.
Thời Kỳ đang bị nhấn xuống ghế sofa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chỉnh quần áo một chút, lạnh lùng nhìn Hà An.
"Hà An, cậu không cho tôi một lời giải thích sao?"
"Thời tổng, cái này thì có gì phải giải thích?" Hà An ngồi xuống cách Thời Kỳ không xa, giọng nói nhẹ nhàng, gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Một lúc sau, một nữ thư ký mặc đồ công sở cầm một tập tài liệu đi đến.
Hà An ra hiệu đưa cho Thời Kỳ.
Nữ thư ký làm theo lời dặn.
Thời Kỳ lạnh lùng cầm lấy tập tài liệu, mở ra xem, đó là hợp đồng trước kia, trên hợp đồng có chữ ký của Thời Kỳ.
Thời Kỳ đương nhiên nhớ tới bản hợp đồng lỗ như sàng này, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hà An, trong mắt ngoài tức giận còn có vẻ không hiểu.
Nhìn thấy Thời Kỳ như vậy, Hà An nở nụ cười chân thành.
Cậu ta chính là thích dáng vẻ phách lối nhưng ngốc nghếch này của Thời Kỳ.
Nhìn rất dễ bị lừa, chắc cũng không khó để đưa lên giường.
Ánh mắt Hà An rơi vào chiếc cổ áo có chút lỏng lẻo do vừa rồi lôi kéo với Tiết Kỳ. Những dấu vết trên đó cũng đủ thể hiện sự chiếm hữu của người để lại dấu vết đó.
Nụ cười trên mặt Hà An nhạt đi mấy phần, thay vào đó là một chút u ám.
Dù là Khoa học Kỹ thuật Thời Phương hay Thời Kỳ thì sớm hay muộn cũng sẽ là của mình.
Hà An tự nói với bản thân như vậy, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười thích hợp.
"Đây là hợp đồng ký lúc đó, trong đó có nói, nếu giữa hai công ty xảy ra vấn đề thì bên còn lại có quyền tạm dừng dự án."
"Khoa học Kỹ thuật Thời Phương không có vấn đề!" Sau khi nghe được lời nói của Hà An, Thời Kỳ nhảy dựng lên như một con mèo bị dẫm phải đuôi, nhìn Hà An bằng ánh mắt mang theo cố gắng chống đỡ, chớp chớp đôi mắt to, cố nén nước mắt lại.
Hà An nhìn thấy, chợt muốn nhìn xem đôi mắt này khi đỏ bừng vì khóc sẽ như thế nào, nếu đôi môi mỏng kia không phát ra âm thanh run rẩy vì tức giận mà là một loại âm thanh khác thì chắc chắn sẽ rất mê hồn.
Trên mặt Thời Kỳ tràn đầy tức giận, nhưng đối mặt với khuôn mặt thèm nhỏ dãi kia của Hà An, Thời Kỳ ước gì mình có thể đấm tên khốn này lần nữa.
“Thật sao?” Hà An không hề choáng váng vì vẻ đẹp của Thời Kỳ, “Chi bằng Thời tổng giải thích chuyện ở Thụy Sĩ chút đi.”
Nghe đến hai chữ "Thụy Sĩ", trên mặt Thời Kỳ lộ ra vẻ kinh ngạc!
"Sao cậu biết!"
Thời Kỳ hành động tựa như một kẻ ngốc, miệng khẽ run rẩy nói.
Ánh mắt Hà An nhìn Thời Kỳ trở nên dịu dàng mà đầy thương hại, như thể đang nhìn một con thú non bị nhổ răng đang giương nhanh múa vuốt để bảo vệ mình.
Nhìn có vẻ kiêu ngạo nhưng chọc một cái là sẽ ngã.
"Thời tổng, tôi nghĩ tốt hơn hết anh nên đọc kỹ nội dung hợp đồng đi. Nếu Thời tổng không thể cung cấp bằng chứng về tài sản thì Tập đoàn Hà thị không chỉ có thể tạm dừng hợp tác mà Khoa học Kỹ thuật Thời Phương cũng sẽ phải bồi thường vì vi phạm hợp đồng đó." Hà An nói giống như sấm dậy đất bằng, khiến Thời Kỳ vừa mới trải qua mưa gió một lần nữa nhìn thấy sự nguy hiểm của thế giới loài người.
Hà An nhìn Thời Kỳ giống như một chú cún con mắc mưa, nhấc chân rời khỏi phòng khách.
Nếu ở lại lâu hơn, cậu ta sợ rằng sẽ không kiềm chế được bản thân.
Nếu Thời Kỳ đổi bản thân để lấy Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, nói không chừng đầu óc mình nóng lên sẽ đồng ý thật mất.
Còn về tương lai...
Hà An cười khẽ.
Chỉ cần có lần đầu tiên thì sau đó thế nào cũng không phải do Thời Kỳ nữa.
Cảm nhận được cơ thể có biến hóa, Hà An nhẹ nhàng tặc lưỡi.
"Mang Tô Triển tới."
Tiết Kỳ đi theo sau lưng Hà An vâng một tiếng, bước chân chuyển về phía cửa.
Thời Kỳ giống như một cái xác không hồn giả vờ bắt chước dáng vẻ của Phong Nhiên, đi tới đi lui ngoài cửa. Chưa kịp bước tới cửa thì một tiếng cười chế nhạo vang lên trước mặt anh.
Thời Kỳ ngẩng đầu thì nhìn thấy một khuôn mặt phách lối và đắc ý.
"Ối~ Đây không phải là Thời tổng sao?" Hứa Giai Minh mặc váy dài rộng, khinh thường nhìn Thời Kỳ, "Sao mới mấy ngày không gặp mà giống như chó nhà có tang vậy."
Thời Kỳ nhìn Hứa Giai Minh, trên mặt tức giận dâng trào, cuối cùng trừng mắt nhìn Hứa Giai Minh rồi quay người rời đi.
“Thời Kỳ,” Hứa Giai Minh tiến lên một bước, khinh thường trên mặt chuyển thành cười lạnh, “Tôi biết anh coi thường tôi, cho rằng tôi trèo lên giường, nhưng…”
Trong lời nói Hứa Giai Minh xen lẫn một tia ác ý, ánh mắt đánh giá Thời Kỳ từ trên xuống dưới, “Nếu như tôi nói, nếu anh cởi sạch quần áo leo lên giường Hà An, nhất định sẽ được nhiều hơn tôi.”
Những người khác có thể không biết Hà An đang nghĩ gì, nhưng Hứa Giai Minh là người bên gối của Hà An thì không thể không biết.
Hơn nữa cô ta cũng không thể nói là thích Hà An, cô ta chỉ yêu tiền mà thôi.
Cho nên dùng cách này để sỉ nhục Thời Kỳ, Hứa Giai Minh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu chút nào.
Đối với lời nói của Hứa Giai Minh, Thời Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn cô ta rồi xoay người rời đi.
Thời Kỳ rời đi không bao lâu, có người từ trong hoa viên bước ra.
Hứa Giai Minh nhìn thấy người tới, trên mặt lộ ra nụ cười.
"Đừng lo lắng, Tiểu Nham. Theo ý của Hà An, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương lần này sẽ không thể đứng dậy được." Hứa Giai Minh đầy mỉa mai.
Nhìn bóng dáng Thời Kỳ rời đi, Hứa Nham lại nghĩ tới khuôn mặt chán ghét của Phong Nhiên.
“Chị ơi, chị nghĩ Phong Nhiên sẽ làm gì nếu nhìn thấy Thời Kỳ giống như một con chó cái vẫy đuôi mừng chủ ở trên giường Hà An?”
Trên mặt Hứa Nham lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Cậu ta đã nói sẽ bắt Thời Kỳ và Phong Nhiên phải trả giá đắt.
Nếu Hà An đã coi trọng Thời Kỳ, chi bằng giúp Hà An một tay, nói không chừng có thể đổi lấy thứ tốt gì đó ở chỗ Hà thị.
Hứa Giai Minh nghe được lời em trai nói, đưa tay sờ bụng mình, trên mặt cũng nở nụ cười tàn nhẫn.
"Như vậy cũng được đấy."
Sau khi rời khỏi nhà họ Hà, Thời Kỳ xoa xoa khuôn mặt cứng đờ của mình. Chuyện diễn kịch thực sự cần phải có tài năng bẩm sinh. Anh thấy Phong Nhiên có thể giả vờ đáng thương dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ mình lại hảo tổn tâm thần như vậy.
Có trời mới biết anh muốn cười đến mức nào khi nhìn thấy dáng vẻ vênh váo của Hứa Giai Minh.
Ngu ngốc như vậy mà có thể ở lại bên cạnh Hà An, xem ra quả thực hơn người ở một vài phương diện nào đó.
Thời Kỳ thầm nghĩ, bất tri bất giác xe đã tới trước cửa nhà.
Ngôi nhà của nguyên chủ rất rộng, không khác gì ngôi nhà Thời Kỳ ở kiếp trước. Nhưng dù là Thời Kỳ hay nguyên chủ thì trước giờ cũng chỉ sống một mình trong ngôi nhà lớn như vậy.
Bây giờ Thời Kỳ đứng ngoài cửa, nhìn ánh đèn trong phòng. Nhà nhà bật đèn, cuối cùng cũng có một chiếc của anh.
Cuối cùng thì mình vẫn may mắn.
Thời Kỳ nghĩ ngợi, vươn tay đẩy cửa ra.