Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 35 - Nhà dột còn gặp mưa
"A Kỳ." Nghe thấy tiếng mở cửa, Phong Nhiên đang cầm xẻng trong tay, người phủ một chiếc tạp dề Pikachu, khuôn mặt thanh tú mỉm cười nhìn Thời Kỳ đi vào, sải bước về phía cửa, "Tới đây, chuẩn bị ăn cơm."
Thời Kỳ không đáp lại, nhưng bước chân chậm rãi, vẫn đi đến bàn ăn, lặng lẽ ngồi ở phía sau Phong Nhiên.
Ánh đèn phòng ăn màu vàng ấm áp chiếu vào hai người, như thể thiêu hết hơi lạnh trên cơ thể họ.
Chiếc tạp dề của Pikachu được Thời Kỳ tặng khi đi siêu thị mua đồ, chất lượng không được tốt lắm, đặc biệt là hai chiếc dây đai nhỏ dùng để cố định ở phần eo cực kỳ ngắn. Nhưng hôm nay Phong Nhiên mặc lên người, hai sợi dây quấn quanh eo Phong Nhiên tựa như ôm trọn lấy người, lộ ra vòng eo thon gọn, khiến hai chân trông vừa dài vừa thẳng.
Phong Nhiên đang xào rau thì đột nhiên có một đôi tay vòng qua eo cậu, sau đó một nguồn nhiệt áp vào lưng cậu.
Thời Kỳ ôm lấy Phong Nhiên từ phía sau, giống như người rơi xuống Bắc Cực cuối cùng cũng tìm được nguồn nhiệt, dựa vào cậu không chịu buông.
Phong Nhiên đang xào rau thì dừng lại.
"Sao vậy?" Giọng nói của Phong Nhiên mang theo vô số dịu dàng tựa như gió xuân.
"Không có gì, chỉ là nhớ em chút thôi." Thời Kỳ vùi mặt vào phía sau lưng Phong Nhiên, có chút tham lam tận hưởng khoảnh khắc yên tĩnh này. Một lúc sau, một giọng nói mang mác buồn vang lên từ phía sau, giọng nói này khàn khàn, nếu nghe kỹ còn có vẻ như đang khóc.
“Vậy ngày mai em xin nghỉ.” Giọng nói của Phong Nhiên nhẹ nhàng giống như an ủi Thời Kỳ, “Em ở nhà với anh một ngày.”
"Thôi bỏ đi."
Thời Kỳ vẫn có chút lý trí, ngày mai có rất nhiều việc phải làm.
Buông eo Phong Nhiên ra, Thời Kỳ ngồi xuống chiếc ghế gần Phong Nhiên nhất.
Tay nghề của Phong Nhiên khá tốt, ít nhất là tốt hơn Thời Kỳ rất nhiều.
“Nếm thử xem.” Phong Nhiên gắp một đũa sườn xào chua ngọt bỏ vào bát của Thời Kỳ.
Phong Nhiên dường như nhận thấy tâm trạng của Thời Kỳ không tốt nên sau khi lặng lẽ ăn xong, cậu ngồi bên cạnh Thời Kỳ.
Một lúc sau, Phong Nhiên nắm lấy tay Thời Kỳ, chậm rãi xoa xoa.
"Sao vậy, hôm nay không vui sao?
Khi Thời Kỳ nhìn vào mắt Phong Nhiên, một giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu trào ra từ khóe mắt, ngay sau đó từng giọt từng giọt nối tiếp nhau giống như chuỗi hạt bị đứt dây.
Anh Thời luôn mạnh mẽ hơn cậu vậy mà lại đang khóc, đôi lông mày xinh đẹp của Phong Nhiên nhíu lại, cảm giác nghẹt thở dâng lên tận đầu, giống như một người ngâm trong nước, trong lòng có hàng nghìn lời muốn nói nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể làm ra vẻ đáng yêu.
Thời Kỳ ôm lấy Phong Nhiên đang chịu ấm ức mà làm ra vẻ đáng yêu, cuối cùng không biết là do thật sự mệt mỏi hay xấu hổ vì khóc mà ngủ thiếp đi luôn.
Cảm nhận được tiếng hít thở sâu từ người bên cạnh, Phong Nhiên lặng lẽ cụp mắt xuống. Ánh mắt cậu rơi vào bàn tay đang đặt trên tay mình, hồi lâu vẫn không nhìn sang chỗ khác.
Không biết ngủ bao lâu, Thời Kỳ đầu óc choáng váng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Anh đang định ngồi dậy thì có một đôi tay từ phía sau duỗi ra, nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng anh.
Bàn tay lớn ấm áp đến bỏng rát, nhưng không hề có chút dục vọng nào.
Thời Kỳ có thể cảm nhận được Phong Nhiên đang an ủi mình.
"Phong Nhiên, sau này em muốn học ở đâu?" Giọng nói của Thời Kỳ vẫn còn mang theo giọng mũi, tựa vào người Phong Nhiên, nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay mảnh khảnh của Phong Nhiên.
"Chưa biết nữa."
Phong Nhiên cúi đầu nhìn mái tóc của Thời Kỳ, thực ra cậu đã có mục tiêu rồi, Kinh Đô.
Nhưng không biết vì lý do gì, khi nghe thấy giọng nói của Thời Kỳ, Phong Nhiên không muốn nói nữa.
Là một trong những kẻ đầu sỏ, Phong Nhiên biết Thời Kỳ sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo. Nếu bây giờ cậu nói với Thời Kỳ rằng cậu muốn đến Kinh Đô, điều đó cũng sẽ chỉ làm tăng thêm phiền não cho Thời Kỳ.
Thôi bỏ đi, thà không nói còn hơn. Dù sao thì đến lúc đó, mình sẽ đưa Thời Kỳ đến Kinh Đô luôn.
Phong Nhiên nhéo vành tai Thời Kỳ, ôm người trong lòng chặt hơn.
Người này là của cậu, tất nhiên phải ở bên cậu.
Bên nhau mãi mãi.
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mọc, khi Phong Nhiên mở mắt ra, Thời Kỳ luôn thích nằm ỳ trên giường vậy mà đã ngồi dậy, xem ra đã ngồi rất lâu.
Phong Nhiên ôm lấy vòng eo chưa mặc quần áo của Thời Kỳ, vùi mặt vào ngực anh.
Thời Kỳ cảm nhận được người bên cạnh đã tỉnh, có chút vội vàng mà tắt điện thoại, giống như đang muốn giấu điều gì đó.
Phong Nhiên nhìn thấy hành động của Thời Kỳ, một luồng bạo ngược không thể kiểm soát nổi lên trong cơ thể Phong Nhiên, sự quyến rũ của sáng sớm cũng đã biến mất hầu như không còn.
Đúng lúc Thời Kỳ đang định nói gì đó thì Phong Nhiên đã kéo anh xuống dưới thân. Đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào Thời Kỳ như một con thú đang nhìn con mồi, có thứ gì đó rất có sức nặng ở phía bên dưới ai đó đang ấn vào bụng dưới của Thời Kỳ.
Thời Kỳ muốn giãy giụa, nhưng Phong Nhiên lại cúi đầu, trực tiếp cắn vào môi Thời Kỳ.
Hoạt động buổi sáng có chút táo bạo, đợi đến khi Phong Nhiên không thể không rời đi thì từ trong ra ngoài Thời Kỳ đều là mùi của chàng trai trẻ.
"A Kỳ, giờ em đã trưởng thành rồi, có chuyện gì anh đều có thể nói với em." Phong Nhiên nhìn đôi mắt ướt của Thời Kỳ, nhẹ nhàng vén những sợi tóc trên trán anh, khiến cả khuôn mặt của Thời Kỳ đều lộ ra trước mặt mình.
“Ừm, anh biết rồi.” Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, ánh mắt uyển chuyển kéo dài, tựa như trong lời nói có nghìn vạn chữ, nhưng cuối cùng chỉ chuyển thành một câu anh biết rồi.
Phong Nhiên thấy thế cũng không nói nhiều, chỉ hôn lên khóe môi Thời Kỳ.
"Em đi đây."
Chỉ là sau khi rời khỏi phòng, vẻ mặt thoải mái của Phong Nhiên lập tức biến mất.
Trong điện thoại của Phong Nhiên có một phần mềm được chuẩn bị riêng cho Thời Kỳ. Khi cậu mở nó ra, trên màn hình điện thoại của Phong Nhiên xuất hiện một giao diện điện thoại di động. Nếu Thời Kỳ nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra, giao diện này chính là giao diện điện thoại đi động của anh.
Phong Nhiên bấm vào từng phần mềm, sau đó ánh mắt rơi vào một phần mềm màu xanh lam nào đó. Bấm mở, người gửi tin nhắn là một dãy số lạ chưa được Thời Kỳ lưu tên lại, nội dung tin nhắn là một chuỗi liên kết.
Phong Nhiên bấm vào, là một thỏa thuận.
Đến khi Phong Nhiên nhìn thấy thỏa thuận, khuôn mặt thanh tú đó nháy mắt tràn ngập sát ý.
Đây rõ ràng là một thỏa thuận bao nuôi!
Khi Phong Nhiên nhìn vào dãy số, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc.
Còn bên kia, Thời Kỳ còn chưa đứng dậy khỏi giường, điện thoại di động đã vang lên.
Thời Kỳ lấy điện thoại di động ra thao tác một chút mới nhận cuộc gọi.
"Alo."
Giọng nói có hơi khàn, bất cứ ai có chút sinh hoạt đều có thể nhận ra rằng điều gì đó vừa mới kết thúc.
Người đối diện cũng không nghĩ tới người này mới sáng sớm đã không đứng đắn như vậy, sửng sốt hai giây mới tiếp tục nói.
"Anh... có tiện nói chuyện không?"
“Ừ.” Cổ họng Thời Kỳ hơi đau, nếu có thể bớt được câu nào thì hay câu đó.
"Tôi dùng điện thoại của Hứa Giai Minh gửi tin nhắn, nếu Phong Nhiên hỏi..."
"Cứ đổ cho Hà An."
Thời Kỳ cảm thấy buồn nôn khi nghĩ đến đôi mắt trần trụi kia của Hà An.
"Vâng." Người bên kia đáp lại, ngay sau đó cúp điện thoại.
Thân là một nhân viên nội ứng, Thời Kỳ cũng không ép buộc người này phải thật lễ phép.
Vai diễn mà anh sắp đóng hôm nay là Tiểu Cường không chịu thừa nhận thất bại, gạt bỏ suy nghĩ nằm ỳ trên giường, cố gắng vịn eo đứng dậy khỏi giường.
Xem ra thủ đoạn khiêu khích của anh vẫn có hiệu quả, anh phát hiện lòng tham chiếm hữu của Phong Nhiên đối với anh cũng không mạnh hơn bình thường lắm.
Sự chiếm hữu áp đảo trong quan hệ hiện tại giữa hai người là chuyện không thể tốt hơn đối với Thời Kỳ.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Thời Kỳ đang định rời khỏi nhà thì điện thoại lại reo.
Khi Thời Kỳ nhìn tên người gọi, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
Thời Kỳ khởi động xe, một lúc sau, xe dừng lại ở giữa sườn núi.
"Thời tổng, Uông tổng ở bên trong." Người đến đón Thời Kỳ là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa, cô gái ấy có nụ cười rất rạng rỡ, cũng không biết đã đứng đợi giữa sườn núi bao lâu, phản ứng đầu tiên của cô gái khi nhìn thấy Thời Kỳ chính là cười.
Thời Kỳ tới đây gặp Uông Trừng, chỉ là không ngờ Tề Nhạc cũng ở đó.
Là đại tiểu thư của Hãn Hải và là chủ nợ lớn nhất của Thời Kỳ, lúc trông thấy Thời Kỹ, Uông Trừng trông không hề vênh váo đắc ý như Hứa Giai Minh mà gật đầu với Thời Kỳ với một nụ cười vừa vặn.
"Thời tổng."
Thời Kỳ nhìn hai người bên trong, vẻ mặt có chút cứng ngắc nhìn Tề Nhạc, trong lòng phức tạp. Nhưng rơi vào trong mắt Tề Nhạc lại trở nên điềm đạm đáng yêu, phối hợp với vẻ mặt Thời Kỳ, lại là một loại vẻ đẹp muốn để người khác phá hủy.
Vào lúc này, tâm trạng của Tề Nhạc rất giống với Hà An ngày hôm qua.
Chỉ muốn đè Thời Kỳ xuống giường, nhìn đôi mắt đó từ bối rối chuyển sang cầu xin, cuối cùng bị nước mắt lấp đầy, chỉ có thể cầu xin mình cho.
"Sao vậy, hai người cũng cho rằng tôi không có khả năng trả tiền cho hai người sao?" Giọng điệu Thời Kỳ lạnh lùng, động tác phủ đầu này càng bộc lộ sự thiếu tự tin của anh. Bất kỳ người nào trong cửa hàng có chút kinh nghiệm ch/ặt ch/ém đều có thể phát hiện ra rằng Thời Kỳ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối.
Mà giữa hai người ở trong sân tình cờ đều là người dày dặn kinh nghiệm.
"Thời tổng, cậu hiểu lầm rồi." Uông Trừng cười khẽ, "Hôm nay tôi mời cậu đến đây vì tôi muốn thay mặt Hãn Hải thực hiện một khoản đầu tư khác cho cậu."
Nghe vậy, Thời Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên.
Uông Trừng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, khẽ vươn tay ra, một mảnh giấy đưa tới trước mặt Thời Kỳ.
Lúc Thời Kỳ nhìn rõ nội dung tờ giấy liền đập tay xuống bàn một cái rầm.
"Hai người đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao!"
"Thời tổng, tôi nghĩ cậu nên hiểu rằng đây là sự giúp đỡ tốt nhất mà cậu có thể nhận được." Uông Trừng vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng nụ cười này mang theo bảy phần thương mại, "Bây giờ chỉ có Hãn Hải mới có thể giúp được cậu, nếu không nhận sự giúp đỡ của Hãn Hải, vậy cũng chỉ có thể chứng kiến Khoa học Kỹ thuật Thời Phương phá sản thôi.”
Giọng nói của Uông Trừng vẫn bình tĩnh, giống như đang nói chuyện gì đó rất bình thường.
Cũng đúng, đối với Tập đoàn Hãn Hải, đây thực sự là một chuyện rất bình thường, Tập đoàn Hãn Hải đã làm giàu nhờ lợi dụng tình hình cháy nhà để đi hôi của mà.
Nhưng đối với Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, đây là mạng sống người nhà.
Vẻ tức giận trên mặt Thời Kỳ hoàn toàn không thể khống chế được.
Anh biết Uông Trừng nói đúng.
“Tôi sẽ không đồng ý.” Thời Kỳ ném thẳng mảnh giấy vào mặt Tề Nhạc, “Muốn thu mua Khoa học Kỹ thuật Thời Phương với giá thấp sao? Các người nằm mơ đi.”
Thời Kỳ giống như một con thú vô năng chỉ có thể gầm lên, đối với những thợ săn thông minh, bọn họ thích nhất những kẻ ngốc như vậy.
Uông Trừng nhìn Thời Kỳ xé nát bản thỏa thuận trước mặt, đôi mắt đẹp đẽ không có nhiệt độ nhìn về phía Tề Nhạc.
“Nếu Thời tổng đã không bằng lòng thì chúng ta cũng chỉ có thể giải quyết theo việc công thôi.” Tề Nhạc quay đầu nhìn Uông Trừng, giống như một ông chồng vô cùng tốt mà hoàn toàn ủng hộ quyết định của vợ mình.
“Tuy nhiên, với tư cách là bạn thân của Thời tổng, tôi sẵn sàng giúp Thời tổng vượt qua khó khăn, chỉ cần Thời tổng có thể trả giá xứng đáng.” Lời nói của Tề Nhạc vô cùng vừa vặn, chỉ có Thời Kỳ và chính anh ta mới hiểu được ý tứ trong đó.
Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, Thời Kỳ không nhịn được nắm chặt nắm đấm.
Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ đang tức giận, nụ cười trên mặt càng đậm hơn.
Dựa vào tính cách của Thời Kỳ, anh ta căn bản không thể nói chuyện này trước mặt mọi người, bởi vì Thời Kỳ từ nhỏ đến lớn đều yêu thể diện nhất sẽ cảm thấy như vậy quá mất mặt.
Tề Nhạc nghĩ không sai, Thời Kỳ chỉ tức giận nhìn hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, xoay người rời đi mà không nói lời nào.
Nhưng đi chưa được bao lâu thì điện thoại của anh đã rung lên.
Thời Kỳ cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn từ dãy số lạ.
【 Đây là lần thứ hai. 】
Tề Nhạc!
Thời Kỳ lần trước đã chặn toàn bộ phương thức liên lạc của người này, nhưng không ngờ anh ta lại tạo tài khoản mới để quấy rối mình.
Thời Kỳ gần như tức giận đến bật cười.
Chỉ là một công ty sâu mọt thì có gì mà lưu luyến.
Thời Kỳ lạnh lùng nhìn tin nhắn trên điện thoại, khóe miệng cong lên một chút, thứ anh muốn cũng không phải là Khoa học Kỹ thuật Thời Phương đâu.