Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 36 - Diễn thêm
Trường trung học Khải Thịnh.
Phong Nhiên cất tai nghe, tắt video trên điện thoại. Vừa mới chuẩn bị bắt đầu viết bài thì một bóng người khiến cậu chán ghét xuất hiện trước mặt.
"Chậc chậc chậc, thật đáng thương. Vất vả lắm mới kết thân được với một đại gia, không ngờ Khoa học Kỹ thuật Thời Phương lại phá sản sớm như vậy." Hứa Nham đứng trước mặt Phong Nhiên, có thể thấy rõ trào phúng trong mắt.
Phong Nhiên không hề ngạc nhiên khi Hứa Nham biết về tình hình của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, dù sao chị gái của cậu ta là người phụ nữ bên cạnh Hà An.
Nhưng đối với Hứa Nham luôn muốn tìm đường ch/ết, Phong Nhiên lại càng không có một chút ý định để ý đến cậu ta.
Nhìn thấy Phong Nhiên đứng dậy chuẩn bị rời đi, Hứa Nham bước tới đứng trước mặt cậu, “Chắc mày vẫn chưa biết, Khoa học Kỹ thuật Thời Phương nợ anh Hà một số tiền lớn, vì thế Thời Kỳ đã đến gặp anh Hà. Mày có biết anh Hà nói gì về điều kiện để bỏ qua cho Khoa học Kỹ thuật Thời Phương không?
Đến đây, Hứa Nham vừa nói xong liền nhìn Phong Nhiên, ánh mắt giống như linh cẩu nhìn chằm chằm vào miếng thịt, trong thoáng chốc, Phong Nhiên tựa hồ nhìn thấy nước dãi của người này chảy xuống, toàn thân tràn đầy hơi thở khiến người ta buồn nôn.
"Điều kiện chính là vị Thời tổng của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương kia phải nằm dưới thân anh Hà như kỹ nữ mà vẫy đuôi mừng chủ. Mày thấy có buồn cười không?” Sắc mặt của Phong Nhiên đột nhiên trở nên lạnh lùng sau khi nghe lời Hứa Nham nói, nhưng giống như không nhìn thấy cảnh tượng thú vị nào mà bật cười.
“Đáng tiếc Thời Kỳ từ chối, nếu không hôm nay tao đã mang ảnh đến cho mày xem rồi.” Hứa Nham nói với giọng điệu vô cùng tiếc nuối, lắc đầu buồn bã: “Thời tổng đẹp như vậy, không biết công phu trên giường thế nào.”
Bốp.
Nắm đấm siết chặt của Phong Nhiên đánh vào mặt Hứa Nham.
"Mày cũng xứng sao." Phong Nhiên tóm lấy Hứa Nham đang sắp ngã rồi đá vào đầu gối cậu ta, cả người Hứa Nham giống như không thể chịu được bất kỳ lực tác động nào, đụng một cái đã quỳ xuống sàn nhà.
Phong Nhiên túm tóc cậu ta, xách cậu ta lên như xách một con chó ch/ết.
“Mày cho rằng Hà An thật sự có thể bảo vệ mày cả đời sao?” Giọng điệu Phong Nhiên giống như gió lạnh tháng mười hai âm lịch, xuyên qua tai Hứa Nham, đánh khắp người cậu ta.
Hiện tại đang là giờ nghỉ giải lao, trong phòng học không có ai, hai người đứng ở góc khuất của camera giám sát, trong mắt Phong Nhiên thật sự có sát ý.
Giờ khắc này, cậu thật sự muốn gi/ết Hứa Nham.
Hứa Nham bị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi, có thể Phong Nhiên càng như vậy, cậu ta lại càng cảm thấy vui vẻ một cách vặn vẹo.
"Phong Nhiên, không lẽ mày thật sự thích Thời Kỳ?" Giọng nói của Hứa Nham run lên vì đau đớn, nhưng trào phúng trong mắt càng sâu hơn."Thời Kỳ từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, có thể chịu đựng được cuộc sống khó khăn sao? Mày cảm thấy với lời đề nghị của Hà tổng, anh ta có thể kiên trì được bao lâu? Hahahahaha, Phong Nhiên, mày không dám gi/ết tao, đến lúc đó tao sẽ cho mày xem ảnh."
Phong Nhiên đấm vào bụng Hứa Nham, tiếng cười phách lối của cậu ta đột nhiên dừng lại.
Buông tay ra, Phong Nhiên nhìn Hứa Nham đang quỳ trên mặt đất mà không phát ra âm thanh nào, chân đạp ở nơi cậu ta không thể cứng được nữa.
"Hứa Nham, mày thật sự cho rằng lần đó là tai nạn sao?" Phong Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt thờ ơ nhìn cậu ta.
Hứa Nham đang đổ mồ hôi lạnh vì đau bị lời nói của cậu làm cho giật mình, nhìn Phong Nhiên không chớp mắt.
"Mày có ý gì?"
Thân thể tổn thương là nỗi đau suốt đời của cậu ta, nhưng cảnh sát lại nói là ngộ thương, Hứa Nham biết đối phương có bối cảnh lớn, mình không thể đánh bại hắn. Vốn dĩ cậu ta chuẩn bị chấp nhận số phận, nhưng bây giờ Phong Nhiên nói với cậu ta rằng đó không phải là ngoài ý muốn.
"Tại sao tao phải nói cho mày biết?" Phong Nhiên cười khẩy, nhấc chân bước qua cậu ta, đi về phía cổng trường.
"Phong Nhiên! Mày đứng lại!" Hứa Nham giống như bị điên, gào thét một cách tuyệt vọng, nhưng người đi càng ngày càng xa không quay đầu nhìn lại dù chỉ trong giây lát.
Ở bên kia, Thời Kỳ hùng hổ rời đi nhanh chóng đi hết mấy cái ngân hàng. Những ngân hàng này dường như hợp tác chuẩn bị như lời Uông Trừng, mặc dù họ vẫn còn khá lịch sự với anh nhưng có thể thấy rõ sự xa cánh trong lời nói.
Cứ đi như vậy, sắc trời cũng dần tối.
Thời Kỳ dành thời gian đi bộ đến trường trung học Khải Thịnh, nhìn Phong Nhiên đeo balo trên vai ra khỏi cổng, khóe miệng cũng nhếch lên mỉm cười.
Sau khi Phong Nhiên rời đi, Thời Kỳ quay người đi đến một con hẻm quen thuộc. Vừa mới đứng ở lối vào con hẻm, mùi thơm nồng nàn khiến bụng Thời Kỳ cồn cào.
Thời Kỳ bước đến quầy phở xào trước mặt, ông chú vừa mới tiễn vị khách hàng cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Thời Kỳ với vẻ mặt tràn đầy thất lạc.
Trí nhớ của ông chú về chàng trai trẻ này rất sâu sắc.
"Chú ơi, xào cho cháu một phần phở đi."
"15 tệ."
Động tác của ông chú rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã xào chín phần phở của Thời Kỳ.
Thời Kỳ lấy điện thoại ra, vừa định quét mã QR thì hình như nghĩ đến điều gì đó, thở dài cất điện thoại trở lại túi, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc ví nhỏ.
Thời Kỳ nhìn số tiền trong ví, một lúc sau lấy ra ba trăm tệ.
Đây là số tiền duy nhất còn lại trong ví của Thời Kỳ.
"Chú ơi, cái này cho chú."
"Hả!" Ông chú nhìn ba trăm tệ, có chút sửng sốt. "Sao vậy? Phần phở xào này chỉ có giá 15 tệ thôi."
“Cháu biết, nhưng…” Thời Kỳ nhìn ông chú, giọng nói hơi run, “Tiền này chú cứ nhận đi. Về sau… nếu bạn trai cháu đến ăn phở xào, chú đừng đòi tiền em ấy.”
Nói xong, Thời Kỳ cũng không để ý ông chú có nhìn mình như kẻ ngốc hay không, cầm phở xào rời đi.
Sau khi đi ra khỏi con hẻm, Thời Kỳ thở dài một hơi.
Thực ra cái này chỉ là anh nhất thời diễn thêm mà thôi, cũng để trải đường cho tương lai.
Sớm hay muộn, mối nghiệt duyên giữa anh và Phong Nhiên bắt đầu bằng sự lừa dối này cũng sẽ bùng phát thành những xung đột như này hay như kia. Mà nơi này có những ký ức của Phong Nhiên lúc mười tám tuổi, anh tin rằng nếu cả hai thực sự trở mặt, dựa theo tính cách của Phong Nhiên, nhất định sẽ trở về chốn cũ.
Nên thời điểm này, nước cờ này của anh là một chiêu có lực sát thương cực mạnh.
Mặc dù hơi quê một chút, nhưng có tác dụng là được.
Sau khi trở về nhà, Thời Kỳ nhìn căn phòng không bật đèn, nghĩ rằng Phong Nhiên hẳn là đi chợ mua thức ăn nên Thời Kỳ đặt phở xào ở phòng khách, sau đó quay trở lại phòng mà không đợi Phong Nhiên về.
Vừa vào phòng, Thời Kỳ liền quấn chăn vào người.
Chiếc chăn lạnh lẽo khiến Thời Kỳ rùng mình một cái.
“Ài, từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm mới khó.” Anh đã quen với việc bên cạnh có một cái lò lửa nhỏ, bây giờ chỉ có một mình trong căn phòng trống, Thời Kỳ thực sự cảm thấy hơi tủi thân.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thời Kỳ đã ngủ thiếp đi trong lúc chờ đợi.
Cạch một tiếng, cánh cửa phòng được mở ra. Nhưng bên trong gian phòng lại không có tiếng bước chân.
Phong Nhiên đứng trước cửa phòng, không dám bước tới, sợ rằng không nhịn được mà kéo Thời Kỳ ra khỏi chăn, xem trên người anh có dấu vết nào khác ngoài dấu vết mà cậu để lại hay không.
Phong Nhiên hít một hơi thật sâu, ấn từng móng tay không dài cũng không ngắn vào lòng bàn tay.
Chờ một lúc, cuối cùng Phong Nhiên cũng nhấc chân đi đến bên giường. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của Thời Kỳ khiến anh thoạt nhìn như một bảo vật quý hiếm dễ vỡ. Phong Nhiên ngồi bên giường, không hiểu sao nhìn Thời Kỳ như vậy, Phong Nhiên chợt nghĩ đến Thời Kỳ say rượu ngày hôm đó.
Anh khóc trên người cậu, hỏi cậu có thích anh không.
Mình thích anh ấy.
Không chỉ là thích, mà còn có khao khát và chiếm hữu.
Có lẽ kiếp trước đã mất đi quá nhiều, cũng không nhận lại được gì nên bây giờ gặp được Thời Kỳ, Thời Kỳ hoàn toàn thuộc về cậu, Phong Nhiên không khống chế được ham muốn chiếm hữu của cậu, khiến anh ở lại bên cạnh, không thể rời khỏi cậu.
Đây là một loại cảm xúc mà cậu cũng không thể kiểm soát được.
Phong Nhiên biết như vậy là không đúng, nhưng có sao đâu, cậu chính là muốn chiếm hữu Thời Kỳ. Ngay cả khi lòng tham chiếm hữu này là sai thì cậu cũng muốn sai đến cùng.
Có lẽ vì ánh mắt của Phong Nhiên quá mãnh liệt nên Thời Kỳ vừa mới chợp mắt một chút đã tỉnh dậy. Mở to mắt nhìn Phong Nhiên vẫn luôn đang nhìn chằm chằm mình, Thời Kỳ khẽ mỉm cười.
"Ôm." Thời Kỳ tựa hồ còn chưa tỉnh ngủ, từ trong chăn ấm áp duỗi hai cánh tay trắng nõn ra.
Gần như ngay lập tức, cả người Phong Nhiên mang theo lạnh lẽo chui vào trong chăn.
Thời Kỳ ghét bỏ tặc lưỡi một tiếng, người nào đó vừa nãy còn muốn ôm giờ đưa tay đẩy lò lửa nhỏ còn chưa nóng ra, nhưng lò lửa nhỏ lại rất hống hách ôm lấy eo Thời Kỳ.
"Ngủ đi, em ngủ với anh."
Giọng nói của Phong Nhiên hoàn toàn trái ngược với trái tim cậu, ấm áp.
Thời Kỳ vừa mới tỉnh ngủ bây giờ lại không ngủ được.
"Anh đã đến Khải Thịnh?"
Phong Nhiên nhớ đến phở xào trong phòng khách, thấy Thời Kỳ không có ý định ngủ nữa liền mở miệng hỏi.
“Ừ, tan học anh định đến đón em về nhà.” Giọng Thời Kỳ có hơi miễn cưỡng, “Sau đó anh nhìn thấy bạn học Phong của chúng ta được một cô gái đưa thư tình.”
Những lời này cũng không phải Thời Kỳ nói lung tung, có trời mới biết anh đã ghen đến mức nào khi nhìn thấy hành động của cô bé kia.
"Vâng. Em khá nổi tiếng ở trường." Không biết Phong Nhiên nghe không hiểu hay là đang giả vờ, nói giống thẳng nam như vậy khiến Thời Kỳ đưa chân đạp lò lửa nhỏ ra khỏi giường.
"Anh đói rồi."
Phong Nhiên từ dưới đất đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh: “Để em nấu sủi cảo cho anh.”
"Được."
Nhìn bóng dáng Phong Nhiên rời đi, ánh mắt Thời Kỳ rơi vào phía dưới… eo của Phong Nhiên.
Nếu kế hoạch của anh thành công, liệu Phong Nhiên đang cảm thấy áy náy có đồng ý với kế hoạch phản công của anh không?
Nghĩ tới đây, Thời Kỳ không khỏi bật cười.
"Con đường phía trước còn xa lắm!"
Ăn sủi cảo xong, Thời Kỳ không để ý tới ánh mắt lấp lánh của ai đó, kéo người ra ban công.
Ngoài ban công có hai chiếc ghế xếp mà Thời Kỳ mua hai ngày trước.
“Ngồi đi.” Thời Kỳ chỉ vào một chiếc ghế xếp khác.
Phong Nhiên không biết Thời Kỳ muốn làm gì, nhưng vẫn ngồi bên cạnh như anh nói.
“Trước đây quá bận rộn, đã lâu rồi không nhìn thấy nhiều sao như thế này.”
Không khí ở Tấn Thành khá tốt, khi thời tiết trong xanh có thể nhìn thấy đầy sao trên bầu trời.
"Sau khi em thi xong sẽ đi ngắm Cực quang." Thời Kỳ rời mắt khỏi bầu trời đầy sao, nhìn về phía Phong Nhiên còn lóa mắt hơn cả sao trời: "Em nói muốn cầu nguyện, nguyện vọng của em là gì?"