Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 37 - Thanh lý phá sản
Nguyện vọng gì?
Phong Nhiên có rất nhiều nguyện vọng, nhưng không thể nói với Thời Kỳ bất kỳ nguyện vọng nào trong số đó.
"Chỉ có thể thực hiện ba nguyện vọng, em còn chưa nghĩ xong." Phong Nhiên đưa tay che đi đôi mắt lấp lánh của Thời Kỳ, ý cười trong đôi mắt này giống như một con dao rỉ sét, từng chút từng chút một chọc vào ngực cậu.
Người này rõ ràng đang ở trong vòng xoáy, tại sao còn cười với mình?
"A Kỳ, em cảm thấy gần đây anh không được vui vẻ cho lắm." Lòng bàn tay Phong Nhiên bị lông mi dài nhẹ nhàng lướt qua, mềm mềm, Phong Nhiên không nhịn được mà hỏi Thời Kỳ một câu.
Bị Phong Nhiên hỏi như vậy, trong lòng Thời Kỳ gầm lên một tiếng.
Xem ra bạn học Phong không thể nhịn được nữa.
Thời Kỳ nghe được những lời của Phong Nhiên, thân thể dừng lại một chút, sau đó Phong Nhiên cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt.
Thời Kỳ khóc.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phong Nhiên.
Cậu đang định bỏ tay ra thì một đôi tay lạnh lẽo bao lấy tay cậu trước.
Là Thời Kỳ ấn tay cậu xuống.
Giống như không muốn bị Phong Nhiên nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, giọng nói của Thời Kỳ có chút run rẩy: "Phong Nhiên, tối mai anh đón em tan học nha, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon nhé."
Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ đang bị che mắt, con thú bị nhốt sâu bên trong dường như sắp không kiểm soát được.
Thời Kỳ đứng ở nơi đó, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Phong Nhiên.
Những giọt nước mắt đã bị kìm lại, một vài giọt nước mắt không bị tay chặn lại rơi xuống dưới cằm, tách một tiếng rơi xuống mặt đất, trông thật đáng thương.
Thời Kỳ chỉ muốn cười trước sự thăm dò của Phong Nhiên.
Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng có lẫn rất nhiều tạp chất, nhưng Phong Nhiên lại muốn anh toàn tâm toàn ý tin tưởng cậu, thậm chí còn cho cậu thấy mặt yếu đuối của mình.
Người trẻ tuổi mà, rõ ràng trong lòng em đầy nghi hoặc, sao còn có lòng tham về sự chân thành của người khác chứ?
Đối với một cậu bé tham lam như vậy, Thời Kỳ quyết định dạy cho cậu một bài học.
Phong Nhiên còn chưa kịp trả lời thì bàn tay vừa mới che tay cậu đột nhiên dời đi. Phong Nhiên theo bản năng buông bàn tay đang che mắt Thời Kỳ, muốn nắm lấy đôi tay đó, nhưng hai tay đó đã chặn tầm nhìn của cậu.
Khoảnh khắc tiếp theo, Phong Nhiên cảm thấy môi mình mát lạnh.
“Hôm nay anh hơi mệt, về phòng trước.” Nói xong, Thời Kỳ duỗi chân, trực tiếp đi lên lầu.
Phong Nhiên đứng đó hồi lâu mới hiểu được ý của Thời Kỳ. Sau những gì vừa mới trải qua, Phong Nhiên sao có thể nhịn được.
Tiếng đóng cửa trên lầu vang lên, Phong Nhiên cũng chạy vội lên lầu, đang định mở cửa thì cạch một tiếng, cánh cửa bị khóa trái.
Phong Nhiên vẫn còn đang nắm tay cầm: …
Thời Kỳ ngồi trên giường, nghe thấy âm thanh có người đang cố mở cửa ở bên ngoài thì cười lạnh.
Nhóc thối thích kiếm chuyện, cứ ở một mình trong căn phòng trống đi!
Không có người nào đó cứ luôn cọ này cọ kia, Thời Kỳ hiếm khi được ngủ ngon giấc, thậm chí sau khi thức dậy sắc mặt cũng tốt lên. Thời Kỳ nhìn mình trong gương, không khỏi tặc lưỡi hai lần.
“Này không giống một người sắp phá sản nha.”
Thời Kỳ suy nghĩ một chút, tìm trong tủ được một bộ quần áo hơi nhăn, người thật sự quá đẹp, chỉ có thể dựa vào quần áo thôi.
Vừa mở cửa ra, mùi thơm từ tầng dưới không thể kiểm soát đã xộc vào mũi Thời Kỳ.
Bụng Thời Kỳ cồn cào hai tiếng khó chịu.
"Ăn sáng thôi." Phong Nhiên đeo tạp dề Pikachu, đằng sau chiếc tạp dề là chiếc áo sơ mi đồng phục của Khải Thịnh, chàng trai trẻ có đôi môi hồng và hàm răng trắng đang bưng một bát mì nóng hổi đứng dưới ánh mặt trời, giống như toàn bộ cơ thể đang phát sáng.
Rõ ràng là chàng trai lạnh lùng nhưng đột nhiên lại trở nên dịu dàng khi ở nhà, sự tương phản này khiến nhịp tim vốn đã xao động của Thời Kỳ lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Nhưng khi trái tim nhỏ bé đang nhảy nhót kia nhìn thấy vết thâm đen rõ ràng dưới đôi mắt của chàng trai trẻ, xém chút nữa bật cười thành tiếng.
Cố giữ nguyên vẻ mặt, Thời Kỳ bước xuống lầu.
"Anh chỉ có thể ăn một mình thôi, em phải đến trường rồi." Phong Nhiên kéo Thời Kỳ xuống lầu, thân mật hôn lên môi anh một cái, dặn anh phải ăn hết rồi mới quay người rời đi.
Nhìn bóng dáng chàng trai trẻ rời đi, khóe miệng Thời Kỳ nở một nụ cười thật tươi.
"Alo."
"Sếp Thời, sao vậy, hai ngày này có phải vui đến quên trời đất luôn rồi không?" Giọng điệu Ngô Đại chua chát, trước mặt có miếng thịt Đường Tăng ngon lành nhưng anh ta chỉ có thể nhìn mà không ăn được, hơn nữa còn bị tên khốn Thời Kỳ lừa ra ngoài ở, sống một mình trong căn phòng trống thật là khó chịu.
Nhưng hết lần này đến lần khác, người nào đó sau khi nghe xong đều rất vui vẻ đắc ý.
Điều này khiến Ngô Đại cảm thấy rất khó chịu.
"Sếp Ngô, tôi sắp phá sản rồi, sắp phải nhờ cậy anh rồi." Thời Kỳ khoe khoang với Ngô Đại trong khi đang ăn bữa sáng tình yêu mà Phong Nhiên làm cho anh, "Chuẩn bị tin tức xong thì phát tán ra đi."
"Nghĩ kỹ rồi sao? Đây không phải là một khoản tiền nhỏ."
"Nghìn vàng mất đi vẫn có thể lấy lại được, bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn Khoa học Kỹ thuật Thời Phương." Thời Kỳ ăn uống xong nằm xuống ghế sofa. "Khoa học Kỹ thuật Thời Phương vốn sâu mọt khắp nơi rồi, công ty như vậy nếu như không có lần này thì sớm muộn gì cũng xong đời, thà ch/ết trong tay mình còn hơn ch/ết trong tay người khác.”
“Cậu nói dễ nghe ghê, rõ ràng là một kẻ đầu óc chỉ có yêu đương.” Ngô Đại hoàn toàn không tin lời giải thích của Thời Kỳ, Ngô Đại cũng không ngờ rằng Thời Kỳ có thể quyết đoán như vậy.
Dù sao cũng không đơn giản chỉ là hai ba trăm tệ.
“Cậu đúng là tên điên.” Ngô Đại suy nghĩ một chút, chỉ có thể dùng câu này để hình dung Thời Kỳ.
"Cảm ơn đã khen."
Sau khi cúp điện thoại, Thời Kỳ lại bắt đầu hành trình gặp phải trắc trở của mình. Một buổi sáng, đôi chân của Thời Kỳ trở nên gầy đi, nửa bát mì buổi sáng cũng đã tiêu hao hết.
Vất vả lắm mới có thời gian để nghỉ ngơi, Thời Kỳ vừa bật điện thoại lên thì Ngô Đại cũng đã giải quyết xong việc.
Ấn mở bất kỳ phần mềm tin tức nào thì các tiêu đề trên trang nhất đều là tin tức Khoa học Kỹ thuật Thời Phương phá sản.
Thời Kỳ lướt qua các loại tin tức nhanh như chớp, khóe miệng hơi nhếch lên.
Khoa học Kỹ thuật Thời Phương hiện có ba chủ nợ chính là Hãn Hải, ngân hàng và Tư bản Đại Quất. Chính Tư bản Đại Quất đã nộp đơn thanh lý phá sản cho Khoa học Kỹ thuật Thời Phương.
Mà người có vốn lớn nhất và cầm quyền thực tế của Tư bản Đại Quất chính là Ngô Đại.
Đúng vậy, Ngô Đại yêu tiền như mạng kia, thậm chí còn là tên họ Ngô có râu quai nón rất thích sống trong nhà kho kia hóa ra lại thuộc thế hệ giàu có đầu tiên. Khi mới biết chuyện này, Thời Kỳ cũng rất sốc.
Nhìn thời gian, tin tức này vừa mới nổ ra cách đây không lâu. Thời Kỳ thuận tay tắt điện thoại, sau đó tìm một chỗ có gió lớn để tận hưởng gió lạnh cả buổi chiều.
Đến khi bóng đêm che kín bầu trời, Thời Kỳ bước vào nhà, chờ đợi anh chính là Phong Nhiên đang chìm trong bóng đêm.
Thời Kỳ không thấy rõ ánh mắt của Phong Nhiên, nhưng người đó đã đi về phía anh, đưa tay ôm anh vào lòng.
Ngực của Phong Nhiên quá ấm áp, cơ thể vốn bị gió lạnh thổi cho tê dại cũng dần dần ấm lên.
Kỳ thật Thời Kỳ rất muốn hỏi xem Phong Nhiên có hối hận khi phong tỏa tài chính của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương ở Thụy Sĩ hay không, và liệu có hối hận khi hợp tác với Hà An để gài bẫy anh hay không.
Nhưng Thời Kỳ lại không nói gì, chỉ ôm lấy Phong Nhiên, giống như người sắp ch/ết đuối ôm lấy tấm ván gỗ trôi trên mặt biển.
"Phong Nhiên, anh hơi sợ."
Trong bóng tối, Phong Nhiên nhẹ nhàng đặt cằm lên trán Thời Kỳ. Cảm nhận được sự ỷ lại của người trong ngực, khóe miệng Phong Nhiên nhếch lên, đôi mắt trong veo chứa đựng nụ cười tàn nhẫn.
Cuối cùng Thời Kỳ cũng chỉ có một mình mình.
Phong Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thời Kỳ, từng chút từng chút một, hơi ấm của ngón tay vẫn còn lưu lại trên lưng Thời Kỳ, khiến người trong ngực khẽ run.
"Đừng sợ, anh còn có em mà."