Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 38 - Diễn thêm
“Em sẽ rời xa anh sao?” Giọng nói của Thời Kỳ rất yếu ớt, như thể nó có thể vỡ bất cứ lúc nào. Sự mong đợi trong giọng nói đã bị Thời Kỳ che giấu, chỉ là trong tình cảnh này làm sao Thời Kỳ có thể che giấu tốt suy nghĩ của mình được.
"Sẽ không." Lần này Phong Nhiên trả lời rất nhanh, cũng rất chắc chắn.
Cậu đã cố gắng hết sức để Thời Kỳ chỉ có thể dựa vào cậu, lúc này sao có thể rời khỏi Thời Kỳ được.
Cậu sẽ càng trông coi vương tử không rành chuyện đời của mình kỹ hơn, một tất cũng không rời. Đối với những kẻ thèm muốn vương tử của mình, Phong Nhiên sẽ loại bỏ từng người một.
Cho đến lúc đó, cậu chỉ có thể nhốt Thời Kỳ ở trong nhà, để trong mắt anh chỉ có mình.
"Nhưng anh sắp mất hết tất cả rồi, thậm chí còn không giữ được ngôi nhà mà chúng ta đang ở, em muốn lưu lạc ngoài đường với anh sao?" Nghe được câu trả lời chắc chắn của Phong Nhiên, tâm trạng của Thời Kỳ dường như đã khá hơn, giọng điệu cuối cùng cũng sống động hơn ba phần.
Nhưng Thời Kỳ không phải giả vờ, để tạo ra bộ mặt khốn khổ của riêng mình, Thời Kỳ đã trực tiếp đứng tên thế chấp toàn bộ bất động sản của mình khi vay tiền từ Tư bản Đại Quất.
"Không sao đâu, nhà em vẫn còn một phòng. Bà em sống trong viện dưỡng lão, chúng ta có thể quay về sống ở đó." Phong Nhiên giống như một nàng tiên cá dưới biển sâu, dụ dỗ hết thuyền viên rơi xuống vực sâu.
Cậu quá khát vọng có được Thời Kỳ, đến mức muốn cắt đứt mọi liên hệ của anh với thế giới, để người duy nhất anh có thể dựa vào chỉ có mình.
“Liệu bà có nghĩ là anh ăn bám không?” Thời Kỳ dựa vào Phong Nhiên, còn có tâm trạng muốn nói đùa.
"Sẽ không, bà vốn cảm thấy anh là vợ em." Phong Nhiên cười khẽ một tiếng, "Có muốn ăn chút gì không?"
"Được."
Mùi hoành thánh mới nướng lan tỏa khắp phòng ăn, trong căn phòng rộng lớn chỉ có một ngọn đèn được bật. Thời Kỳ ngồi đối diện Phong Nhiên, tận hưởng giây phút yên tĩnh này.
Sáng sớm hôm sau, Thời Kỳ đang mơ mơ màng màng nằm trên giường khẽ vươn tay ra, một vòng tay ấm áp bao lấy toàn thân anh, mùi hương quen thuộc đã quanh quẩn ở chóp mũi. Thời Kỳ vẫn không mở mắt ra, cả người giống như con mèo lười biếng, tham lam hưởng thụ sự chăm sóc của bạn học Phong.
"Em đi siêu thị mua đồ ăn, có muốn đi cùng em không?"
Bởi vì chuyện của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, Thời Kỳ đã sa thải dì nấu ăn. Không có nhiều rau củ quả bảo quản trong tủ lạnh, nếu hôm nay muốn làm một bữa ăn ngon thì chắc chắn phải đi siêu thị một chuyến.
“Không đi, anh lười.” Thời Kỳ căn bản không muốn rời khỏi chiếc giường ấm áp. Nếu như không phải bụng đang kêu gào thì anh thậm chí còn không muốn Phong Nhiên rời khỏi giường.
Mặc dù có khả năng va chạm sẽ gây nổ lần nữa, nhưng cảm giác có người để dựa vào sau khi thức dậy thật tuyệt vời, khiến Thời Kỳ hơi không muốn buông tay.
"Vậy anh ở nhà chờ em." Giọng nói của Phong Nhiên mang theo ý cười, đi tới nhẹ nhàng hôn lên trán Thời Kỳ, sau đó cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thời Kỳ trong phòng nhìn bóng dáng Phong Nhiên đang dần xa qua cửa sổ sát đất, đáy lòng thở dài một tiếng.
Chàng trai trẻ, hãy trân trọng những khoảng thời gian tươi đẹp hiện tại đi, đến khi anh bắt đầu tự ngược thì người không may mắn chính là em đó.
Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên. Thời Kỳ nhìn vào tên người gọi rồi nhấn nút trả lời.
"Thời tổng, à, không đúng, Tiểu Thời." Giọng nói khàn khàn của Ngô Đại vang lên từ bên kia điện thoại, "Người dọn nhà sẽ đến sau ba mươi phút nữa. Cậu bên này chuẩn bị thế nào rồi?"
Nghe vậy, Thời Kỳ nhìn thời gian.
Ba mươi phút sau, có thể Phong Nhiên vẫn chưa quay lại.
"Chiều rồi đến đi."
Đây là bữa ăn cuối cùng trong ngôi nhà này, Thời Kỳ muốn tạo cho Phong Nhiên một kỷ niệm đẹp đẽ.
Suy cho cùng, sau khi nhớ lại những điều tốt đẹp thì sẽ càng đau đớn hơn.
“Được.” Chủ nợ rất dễ nói chuyện cúp điện thoại.
Không lâu sau, bên ngoài có tiếng mở cửa.
“Mua đồ gì ngon thế?” Nhìn thấy Phong Nhiên xách túi lớn nhỏ đi vào, Thời Kỳ còn tưởng rằng những đồ ăn này có thể sẽ bị lãng phí.
“Em mua đồ ăn cho hai ngày, ngày mai không ra ngoài, ở nhà với anh.” Phong Nhiên sắp xếp nguyên liệu trong túi nhựa vào tủ lạnh, vừa mới chuẩn bị đóng tủ lạnh lại thì một đôi tay ôm lấy eo cậu.
"Anh không muốn để lại ngày mai ăn, hôm nay nấu hết cho anh đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi siêu thị." Thời Kỳ dựa lên lưng Phong Nhiên, trên người chàng trai trẻ mang theo mùi nắng ngoài cửa sổ. Thời Kỳ giống như một con mèo ưa nắng đang nói chuyện yêu đương, hoàn toàn vùi mặt vào lưng Phong Nhiên.
"Được." Phong Nhiên vui vẻ đồng ý.
"Anh nấu với em." Người ta nói đàn ông biết nấu ăn rất thêm điểm. Thời Kỳ nhìn chàng trai trẻ xắn tay áo trước mặt, nếu như trong lòng thật sự có bảng tích điểm thì bây giờ nhất định là đang điên cuồng thêm điểm cho Phong Nhiên.
“Tổ tông, anh vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.” Nghe thấy Thời Kỳ muốn nấu ăn, trong lòng Phong Nhiên tuy bình tĩnh nhưng lại gợn sóng.
"Anh phụ em rửa rau." Thời Kỳ vịn vào khung cửa không chịu ra ngoài, ánh mắt lấp lánh nhìn Phong Nhiên.
Làm sao Phong Nhiên có thể từ chối anh?
Sau khi thành công đạt được tư cách vào bếp, Phong Nhiên mang cho anh một thau giá đỗ.
"Nhặt giá đỗ đi."
Giá đỗ vừa nhỏ lại nhiều nên tốn nhiều thời gian nhất.
Thời Kỳ không hề phàn nàn khi anh nhận nó. Dù sao anh cũng không thật sự đến để nấu ăn.
Phong Nhiên là một người dù làm gì cũng rất nghiêm túc. Nhìn chàng trai thanh tú đeo tạp dề Pikachu một tay cầm xẻng, một tay cầm muôi, thực sự rất có không khí sinh hoạt.
Nếu như... người đầu tiên gặp Phong Nhiên là mình thì tốt quá.
Lúc này, câu nói này đột nhiên xuất hiện trong đầu Thời Kỳ.
Nếu như ban đầu người gặp Phong Nhiên là anh, liệu bây giờ bọn anh có thể trải qua quãng đời còn lại như thế này không?
Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu như.
Cơm nước xong xuôi thì rửa bát cùng Phong Nhiên.
“Lát nữa chúng ta xem phim nhé.” Thời Kỳ nhìn tay áo Phong Nhiên tuột xuống, đưa tay xắn lên cho cậu, “Ở nhà xem thôi, trong nhà có nhiều lắm.”
"Được."
Phong Nhiên rửa xong bát xong thì thuận tay rửa thêm trái cây. Trong phòng khách, Thời Kỳ đã chuẩn bị sẵn phim, kéo rèm che bớt ánh nắng, trong phòng khách tối tăm chỉ có chiếc TV phát ra ánh sáng, Thời Kỳ đi tới chỗ Phong Nhiên rồi ngồi xuống cạnh cậu, phim vừa vặn mở màn.
"Moulin Rouge, sao lại muốn xem bộ phim xưa như vậy?" Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ đang dựa vào cậu, nhét một quả dâu tây nhỏ đã rửa sạch vào miệng anh.
"Lấy đại." Thời Kỳ cắn một miếng, vị ngọt nhưng chua, không hề phù hợp với vẻ ngoài màu đỏ của nó.
Mở đầu phim vừa xa hoa lãng phí lại lạ lùng.
Thời Kỳ nhìn những cảnh trong phim, đột nhiên ngẩng đầu lên, sự chú ý của Phong Nhiên không phải ở trên phim mà ở trên người anh.
Khi bốn mắt nhìn nhau, Thời Kỳ đột nhiên mỉm cười.
“Dường như những bộ phim tình cảm hay đều có mở đầu mộng mơ và kết thúc ảm đạm. Những cảm xúc kia tràn ngập lừa dối, cuối cùng tình cảm cám dỗ đó sẽ dễ dàng trở thành kinh điển”.
Phong Nhiên nhìn vào mắt Thời Kỳ, cặp mắt kia giống như đang nói từng cái giống như chúng ta.
"Sẽ không." Giọng nói của Phong Nhiên rất kiên định.
"Cái gì sẽ không?"
Cái gì sẽ không? Phong Nhiên không trả lời, Thời Kỳ còn muốn hỏi tiếp nhưng có tiếng gõ cửa.
“Anh đi mở cửa.” Thời Kỳ xoa đầu cậu, bỏ tay cậu ra khỏi thắt lưng mình, đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một nhóm người mặc trang phục chỉnh tề, người đứng đầu đưa một văn kiện đóng dấu tới trước mặt Thời Kỳ.
"Anh có phải là Thời Kỳ không?"
Giọng nói của người đó không có chút ấm áp nào, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Thời Kỳ như đang nhìn kẻ thua cuộc.
“Là tôi.” Thời Kỳ cầm lấy tài liệu người đàn ông đưa cho, quét từ trên xuống.
Ngô Đại trông có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng tài liệu anh ta làm ra khá chi tiết.
Thời Kỳ lẩm bẩm trong lòng.
"Chúng tôi đến từ Tư bản Đại Quất. Bây giờ chúng tôi đến đây để thông báo với anh là vì anh vỡ nợ nên ngôi nhà của anh giờ đã thuộc về Tư bản Đại Quất. Chúng tôi hy vọng anh sẽ dọn hết đồ đạc ra khỏi nhà trong vòng một ngày." Người đàn ông nói xong liền vẫy tay, mấy người đồ đen đứng đằng sau lao thẳng vào nhà.
"Có chuyện gì vậy?" Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, Phong Nhiên đứng dậy đi về phía cửa, vừa đi được hai bước thì đụng phải một người đàn ông mặc đồ đen đang đi vào.
Phong Nhiên cau mày, tiến lên một bước nắm lấy tay Thời Kỳ, giấu anh sau lưng.
"Chúng tôi sẽ chụp ảnh đồ đạc ở trong nhà. Để anh có thời gianthu dọn đồ đạc cá nhân, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại để lấy nhà." Người đàn ông này có thái độ hoàn toàn là đang giải quyết công việc, lạnh như băng, không có chút ấm áp nào.
Nhìn thấy người đi lên lầu, Thời Kỳ tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, đẩy tay Phong Nhiên đang nắm lấy tay mình ra rồi chạy nhanh lên lầu. Khi người đàn ông mặc đồ đen chuẩn bị vào phòng ngủ thì anh đã nhanh hơn một bước chặn lại ở cửa.
"Những đồ vật ở trong này đều là của tôi." Thời Kỳ thay đổi hoảng hốt trước đó, giọng điệu trở nên cứng nhắc.
"Anh Thời, anh như này là đang làm khó tôi đấy." Người đàn ông đứng trước mặt anh nói với giọng điệu không tốt, đưa tay định đẩy Thời Kỳ.
"Á!"
Trước khi bàn tay của người đàn ông đặt lên người Thời Kỳ, một bàn tay thon dài nhưng mạnh mẽ đã nắm lấy tay người đàn ông đó trước. Tay Phong Nhiên vừa dùng lực, người đàn ông liền cảm thấy như tay mình sắp gãy, lập tức hét lên.
"Cậu muốn làm gì!"
Hành động của Phong Nhiên nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người khác. Những người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng tụ tập xung quanh hai người họ với ánh mắt không thiện cảm.
“Anh ta là người ra tay trước.” Phong Nhiên không chút nao núng, đưa tay về phía những người đàn ông mặc đồ đen, nở một nụ cười, “Anh đã nói ngày mai sẽ đến lấy nhà, vậy hôm nay nhà này thuộc về chúng tôi. Hành vi của anh bây giờ là đột nhập nhà dân, còn cố ý gây thương tích, còn muốn báo cảnh sát?"
Phong Nhiên đứng trước mặt Thời Kỳ, chặn Thời Kỳ ở phía sau.
Người đàn ông nhìn Phong Nhiên rồi nhìn Thời Kỳ đang bị chặn phía sau cậu.
Bắt gặp ánh mắt ra hiệu của Thời Kỳ, người đàn ông đột nhiên cười lớn.
"Tôi tin Thời tổng là người đàng hoàng. Trong nhà thiếu mất thứ gì thì cuối cùng cũng sẽ phải trả lại bằng hình thức khác, điểm này chắc Thời tổng cũng hiểu nhỉ?"
Người đàn ông ban đầu gọi Thời Kỳ bằng tên, bây giờ lại gọi anh là Thời tổng. Bất cứ ai có tai đều có thể nghe thấy sự mỉa mai trong giọng điệu của anh ta.
"Tôi biết, cho nên các anh có thể đi rồi!"
Giọng điệu của Thời Kỳ cứng rắn, nếu nghe kỹ, thậm chí còn có thể nghe thấy một chút run rẩy.
Người đàn ông cười khinh thường nhìn hai người, quay người mang theo đàn em rời đi.