[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 39

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 39 - Đưa người về nhà

Sau khi mọi người rời đi, Phong Nhiên khóa trái cửa lại rồi nhanh chóng chạy đến phòng Thời Kỳ. Đẩy cánh cửa đang nửa khép, nhìn thấy Thời Kỳ đang ngồi dưới đất nhìn thứ gì đó trên giường.

Phong Nhiên đi tới, phát hiện Thời Kỳ đang xem album ảnh.

Mỗi trang trong album ảnh đều có bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp đang bế một cậu bé thanh tú. Người phụ nữ luôn bị khuôn mặt nghịch ngợm của cậu bé chọc cho bật cười.

Bức ảnh mang dấu vết của thời gian, thời gian qua lâu như vậy nhưng Phong Nhiên vẫn có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của hai người khi chụp bức ảnh này.

"Đây là mẹ anh." Thời Kỳ nghiêng đầu nhìn Phong Nhiên đang đứng bên cạnh.

Phong Nhiên lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, nghe anh kể câu chuyện đằng sau mỗi bức ảnh.

"Lúc anh còn nhỏ, mẹ anh luôn nói rằng anh sẽ là người tài giỏi nhất. Khi đó còn nhỏ, anh vậy mà thực sự đã tin điều này hơn hai mươi năm." Bàn tay của Thời Kỳ nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ, bởi vì khi nhìn thấy mẹ mình, người đang cố gắng chống đỡ kia cuối cùng cũng rơi nước mắt.

"Mệt mỏi quá à."

Không biết anh nói lời này với người phụ nữ trong ảnh hay với Phong Nhiên, nhưng giọng nói giống như đang muốn khóc kia run lên dữ dội.

Phong Nhiên nhìn người phụ nữ đã qua đời trong ảnh, đưa tay che mắt Thời Kỳ.

"Không sao đâu, anh vẫn còn có em."

Đây là lần thứ hai Phong Nhiên nói với Thời Kỳ rằng anh vẫn còn có em.

Người giả vờ mạnh mẽ sẽ luôn suy sụp nhanh chóng khi gặp được lòng tốt. Thời Kỳ dường như đã kìm nén quá lâu, mọi cảm xúc của anh cuối cùng cũng bùng nổ vào thời khắc này.

Tiếng khóc của anh không còn bị kiềm chế nữa mà mang theo ý tứ phát tiết, hét lên với tất cả nỗi buồn của mình.

Phong Nhiên ôm anh vào ngực, để Thời Kỳ trút hết tất cả cảm xúc.

Thời Kỳ khóc rất sâu, nhưng ở nơi Phong Nhiên không thấy được, khuôn mặt có chút cứng ngắc vì khóc của anh khẽ động đậy. Cuốn album ảnh này được Thời Kỳ phát hiện khi vừa mới xuyên qua, nguyên chủ vốn là người thờ ơ, sẽ không bao giờ nói về chuyện của mẹ mình với Phong Nhiên ở kiếp trước.

Thời Kỳ đã lợi dụng điều này và tìm cơ hội để bùng nổ “sự tủi  thân” của mình.

Phong Nhiên muốn anh hoàn toàn dựa vào cậu.

Thế là, Thời Kỳ đã cho cậu cơ hội này.

Càng khóc Thời Kỳ càng mệt, tiếng nức nở đứt quãng.

Phong Nhiên cảm thấy anh gần như đã trút hết buồn phiền trong lòng nên đã đỡ người ra khỏi vòng tay mình. Nhìn khuôn mặt có chút phiếm hồng vì khóc của Thời Kỳ, Phong Nhiên không thể nói được trong lòng cậu đang cảm thấy thế nào.

Chính là có một chút buồn bực.

Trên thế giới này, Thời Kỳ chỉ có thể dựa vào cậu, nhưng có thể Phong Nhiên không vui vẻ như cậu tưởng khi nhìn thấy Thời Kỳ như thế này.

“Em đi thu dọn đồ đạc một chút.” Giọng nói của Phong Nhiên tựa như có ma lực, cậu bế Thời Kỳ nhẹ nhàng đặt lên giường, “Anh ngủ một lát đi, khi nào anh tỉnh lại thì chúng ta sẽ về nhà mới của chúng ta."

Khóc thật sự là một việc rất tốn sức, Thời Kỳ thật sự mệt mỏi, cảm nhận được hơi ấm của người ngồi bên cạnh, chẳng bao lâu, Thời Kỳ đã thật sự chìm vào giấc ngủ.

Khi Thời Kỳ mở mắt ra lần nữa, bên ngoài trời đã tối.

Vốn dĩ trên giường chỉ có một mình anh, vậy mà bây giờ lại bị ai đó ôm lấy eo mình.

“Anh tỉnh rồi à?” Phong Nhiên nhìn đôi mắt sưng đỏ của Thời Kỳ, đau lòng hôn một cái, sau đó lại đặt một nụ hôn khác lên trán Thời Kỳ.

"Phong Nhiên, em có biết hiện tại điều may mắn nhất của anh là gì không?" Thời Kỳ nhìn quai hàm sắc sảo của Phong Nhiên và hôn cậu lại một cái.

"Điều gì?"

“Chính là lúc trước anh đã thanh toán toàn bộ học phí và lệ phí của em ở Khải Thịnh rồi.” Giọng Thời Kỳ có chút khàn khàn vì khóc, nhưng không hiểu sao mọi thứ lại như rơi vào lòng Phong Nhiên, “Chí ít trước khi em học xong Đại học thì vẫn thuộc về anh."

Thời Kỳ đưa tay ôm lấy Phong Nhiên, nhưng vòng tay sau lưng Phong Nhiên không hề bị siết chặt, chỉ cần Phong Nhiên lùi lại một chút là có thể thoát khỏi vòng tay của anh.

Nhưng Phong Nhiên không hề di chuyển, giống như một pho tượng.

Ngay cả bàn tay đang vỗ lưng anh cũng dừng lại.

Phong Nhiên cụp mắt xuống nhìn Thời Kỳ. Bản thân Thời Kỳ cũng không biết giọng nói của mình lúc nói lời này run rẩy đến mức nào.

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau." Cho dù là bây giờ hay là tương lai.

Phong Nhiên hiểu được lo lắng của Thời Kỳ. Cậu bắt đầu đột nhập vào cuộc sống của anh với mục đích ám muội, loại cảm giác sau lo được lo mất sau khi mất đi rất nhiều này, Phong Nhiên cảm thấy trên đời không ai có thể cảm nhận nhiều hơn chính mình.

Người luôn nhát gan nhu nhược, biết mất mát là gì, sẽ luôn lo lắng những gì mình đang có một ngày nào đó sẽ không còn thuộc về mình.

Phong Nhiên có thể cảm nhận được sự bất an của Thời Kỳ.

“Cùng em về nhà đi.” Phong Nhiên nhẹ nhàng nói, mang theo dịu dàng khó tả: “Bây giờ là nhà của chúng ta.”

Lời vừa dứt, phải rất lâu Phong Nhiên mới nghe thấy tiếng "Được" nghèn nghẹt từ trong chăn.

Thời Kỳ chưa bao giờ đến ngôi nhà mà Phong Nhiên nhắc đến, anh chỉ đi ngang qua khi đón Phong Nhiên về nhà của Thời Kỳ.

Ngôi nhà cũ hướng về phía bắc nam, toàn bộ căn phòng có diện tích khoảng năm mươi mét vuông, có hai phòng ngủ, một trong số đó chứa đầy những cuốn sách khác nhau. Có một chiếc máy tính kiểu cũ trên chiếc bàn hẹp đối diện, đối diện bàn là một chiếc giường đơn.

Đây hẳn là phòng của Phong Nhiên.

Thời Kỳ thừa dịp Phong Nhiên thu dọn đồ đạc đi vào xem một chút. Căn phòng tuy nhỏ nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng, nếu không phải vì lâu ngày không có người ở mà có một lớp bụi mỏng thì Thời Kỳ cảm thấy có thể ở đó liền được.

Nhìn đống sách chất trên mặt đất, Thời Kỳ chợt nhớ tới cái cớ mà người này đưa ra khi nhất quyết đòi ở lại nhà mình.

Nhà em bị ngập rồi!

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Phong Nhiên đã quên mất cái cớ này.

"Đây là phòng cũ của em, giường quá nhỏ so với chúng ta."

Phong Nhiên căn bản không có ý định sống tách biệt với Thời Kỳ nên đã đặt hành lý của hai người vào một căn phòng lớn hơn.

"Chúng ta ở đây đi." Phong Nhiên nắm tay Thời Kỳ, dẫn anh vào phòng ngủ chính.

Chỉ trong chốc lát, Phong Nhiên đã dọn dẹp xong chiếc giường trong phòng ngủ chính. Thời Kỳ thấy tấm ga trải giường rất quen mắt. Cái giường này lẽ ra phải ở trong phòng ngủ của cậu, anh vẫn còn nhớ đây là lần đầu tiên của hai người, sau khi lăn lộn xong thì toàn bộ ga trải giường đều hỗn loạn.

Ngày hôm sau khi Thời Kỳ tỉnh lại đã không còn nhìn thấy tấm ga trải giường này, anh còn tưởng Phong Nhiên đã vứt nó đi, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.

Nghiện sưu tập! Chơi cũng bi/ến thái nha!

Thời Kỳ âm thầm bóc phốt trong lòng.

Phong Nhiên vừa bước vào cửa đã thấy Thời Kỳ đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào ga trải giường.

“Không phải em đã vứt tấm ga trải giường này đi rồi sao?” Thời Kỳ cố nén cười, trên mặt lộ ra vẻ mặt gần như vô tội, ánh mắt lúc nhìn Phong Nhiên tràn đầy nghi hoặc, giấu đi ý cười thật sâu.

"Cái này không phải còn tốt à? Sao phải vứt đi chứ." Bắt gặp ánh mắt của Thời Kỳ, Phong Nhiên chợt nghĩ đến mình đã nghĩ gì khi giữ lại tấm ga trải giường này, lỗ tai chợt nóng lên.

"Nhưng... Lúc đó hai chúng ta không phải... làm cho khắp nơi đều… Em không giặt bằng máy giặt đấy chứ?" Thời Kỳ đầy mặt khó tin, "Máy giặt còn giặt rất nhiều quần áo của chúng ta đó.”

"Giặt tay!" Phong Nhiên có chút thẹn quá hóa giận.

"Ồ ~ Giặt tay à. Vậy lúc vui vẻ em đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến chuyện tối hôm đó à?" Thời Kỳ lúc này giống như một đứa trẻ tò mò, nhất quyết muốn hỏi thêm chi tiết.

Phong Nhiên vẫn không nhận ra Thời Kỳ là đang cố ý.

Thừa dịp Thời Kỳ còn chưa kịp nói thêm điều gì quá đáng hơn thì Phong Nhiên đã bước tới và bịt miệng anh lại.

“Nếu còn nói tiếp thì sẽ tái hiện đêm đó ở đây.” Phong Nhiên hung dữ nói, nếu như không chú ý đến đôi tai đỏ bừng của cậu.

Thời Kỳ cảm giác được một bàn tay to lớn đang xoa xoa eo mình.

Trong lúc nhất thời, ký ức đêm đó ùa về, Thời Kỳ không khỏi rùng mình một cái.

"Thắt lưng anh đau." Thời Kỳ chỉ quản việc gi/ết chứ không quản việc chôn, trêu ghẹo xong thì bỏ chạy.

Sau khi Phong Nhiên dọn dẹp nhà cửa, máy nước nóng kiểu cũ trong phòng tắm cuối cùng cũng đun sôi nước. Sau khi Phong Nhiên ra khỏi phòng tắm với hơi ẩm khắp người, Thời Kỳ đi vào tắm lung tung một chút rồi ra.

“Giúp anh sấy tóc.”

Bên tai anh truyền đến tiếng vù vù, chiếc khăn ướt trên đỉnh đầu được cởi ra, thay vào đó là một đôi bàn tay thon dài.

Đưa tay vuốt tóc, nhẹ nhàng ấn vào cái đầu mệt mỏi của Thời Kỳ, một lực không nhẹ cũng không mạnh dường như có ma lực nào đó, khiến cho mệt mỏi cả ngày của Thời Kỳ đều tiêu tan.

Không biết từ lúc nào, tiếng ù ù bên tai Thời Kỳ dừng lại, lực xoa bóp trên tay cũng biến mất.

Thời Kỳ đang tựa vào trong ngực Phong Nhiên mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt không chút dục vọng.

"Nghỉ ngơi đi." Phong Nhiên hôn lên đỉnh đầu Thời Kỳ, "Đừng nghĩ đến những chuyện lộn xộn đó, ngày mai em sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh."

Phong Nhiên mỉm cười rạng rỡ với Thời Kỳ, như thể cậu muốn dùng nụ cười của mình để xua tan lo lắng trong lòng Thời Kỳ.

Thời Kỳ và Phong Nhiên dựa vào rất gần, lưng anh áp vào ngực Phong Nhiên, vật cứng phía sau cũng áp vào eo anh, khiến anh khó có thể phớt lờ.

Phong Nhiên lại giống như không cảm thấy có chuyện gì không ổn, nhẹ nhàng đẩy Thời Kỳ qua, quấn chăn thật kỹ cho anh: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Nói xong, Phong Nhiên đứng dậy, chuẩn bị vào phòng tắm để tự xử.

Nhìn thấy Phong Nhiên như vậy, Thời Kỳ cười thầm trong lòng.

Thằng nhóc này rõ ràng biết mình mềm lòng.

Không đợi Phong Nhiên kịp đứng dậy, Thời Kỳ đã đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Phong Nhiên.

"Anh..." Thời Kỳ vừa mới bắt đầu, Phong Nhiên có chút cứng ngắc đột nhiên xoay người, cúi đầu hôn liên tục lên môi Thời Kỳ.

Thời Kỳ không kịp chuẩn bị trước hành động của cậu.

Không đợi anh kịp phản ứng, Phong Nhiên đã tránh khỏi tay anh và đi vào phòng tắm.

Nhà cũ cách âm không tốt, cửa phòng ngủ chính cũng không đóng, Thời Kỳ nằm trên giường, âm thanh từ phòng tắm không bị khống chế truyền vào tai Thời Kỳ.

Trên mặt Thời Kỳ hiện lên một tia bối rối.

Anh còn tưởng hôm nay thắt lưng của mình sẽ lại đau khổ.

Sao hôm nay thằng nhóc này đột nhiên làm người thế!

Như thể nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng Thời Kỳ hơi nhếch lên.

Xem ra thằng nhóc này vẫn còn lương tâm.

Hơn nửa giờ sau, Phong Nhiên cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm.

Phong Nhiên đột nhiên làm người, Thời Kỳ vốn là muốn nhân cơ hội này trêu chọc cậu lần nữa, nhưng không ngờ vừa bước vào cửa, Phong Nhiên đã tắt đèn.

Nhà cũ không có cửa sổ sát đất, cửa sổ nhỏ không thể lọt vào nhiều ánh trăng, Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên trong bóng tối đi từng bước một về phía mình, cho đến khi cậu ôm anh vào trong ngực.

“Ngủ đi.” Giọng nói của Phong Nhiên có chút khàn khàn, nhưng rất thành thật ôm Thời Kỳ.

Thời Kỳ ngước mắt nhìn Phong Nhiên đã nhắm mắt lại, kỳ thực lúc này anh mới phát hiện, hóa ra tên đầu sỏ này thật sự quan tâm đến mình.

"Thật mâu thuẫn mà." Thời Kỳ nghĩ.

Rõ ràng mầm tai họa này bắt đầu cũng là do cậu ấy, vậy mà giờ cậu ấy lại cảm thấy có lỗi với mình.

Trên đời sao có thể có người mâu thuẫn như vậy?

Thời Kỳ nghĩ mãi mà không hiểu, Phong Nhiên cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Người trong ngực giống như một đứa bé khổng lồ ấm áp ôm lấy anh, toàn thân Phong Nhiên đều ấm áp. Ham muốn ném người trong ngực xuống dưới thân vừa rồi sắp thoát ra khỏi cơ thể cậu, nhưng lý trí còn lại vẫn khống chế được cậu.

Anh ấy đã rất buồn rồi.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Phong Nhiên.

Hóa ra việc yêu một người có thể trở nên khắc chế.

Đây là điều mà Phong Nhiên sau đó đã nhận ra.