Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 40 - Tin tức
Sáng sớm hôm sau, khi Thời Kỳ mở mắt ra, người bên cạnh đã không còn trên giường nữa.
Đủ loại mùi hương khác nhau tỏa ra trong ngôi nhà cũ, đó là cuộc sống không thể trải qua trong biệt thự của Thời Kỳ.
“Chúng ta đi dạo chợ buổi sáng đi.” Ngay khi bên cạnh Thời Kỳ có động tĩnh, Phong Nhiên mặc áo hoodie quần âu liền ló người ra cửa.
"Được."
Chợ buổi sáng đúng như tên gọi, chỉ mở vào buổi sáng. Bởi vì rau quả buổi sáng rất tươi mà giá lại rẻ nên rất nhiều người tìm đến.
Hai kiếp làm người, đây là lần đầu tiên Thời Kỳ đi chợ vào buổi sáng. Sự mới lạ khiến anh muốn đi loanh quanh nhưng có ai đó cứ luôn nắm tay anh, không chịu để anh rời đi chút nào.
"Chợ buổi sáng của bọn em ở đây bắt đầu vào lúc 6 giờ. Nếu anh dậy sớm hơn thì sẽ thấy ở đây còn náo nhiệt hơn." Phong Nhiên dường như lo lắng Thời Kỳ sẽ bị lạc mất nên trên đường đi, mặc kệ người bên cạnh nhìn cậu thế nào, tay của Phong Nhiên vẫn luôn nắm chặt tay Thời Kỳ.
“Vậy bắt đầu từ ngày mai anh sẽ dậy sớm.” Thời Kỳ tùy ý để cậu nắm tay, nghe thấy không khí ồn ào như thế này, ở nơi người người qua lại, có thể có một người vẫn luôn bên cạnh mình, Thời Kỳ rất thích loại cảm giác bên trong biển người như thế này.
Chiếc túi trong tay Phong Nhiên siết tay phải của cậu đến trắng bệch, nhưng cậu vẫn cố chấp để lại một bàn tay rảnh rỗi để nắm tay Thời Kỳ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thời Kỳ không khỏi cười thầm trong lòng.
“Cùng xách đi.” Thời Kỳ buông tay Phong Nhiên ra, đi tới phía bên kia của Phong Nhiên, cầm lấy một chiếc quai túi nhựa.
"Chúng ta có hai người, có thể cùng nhau xách."
Khi hai người bước đi cùng nhau, dù gần hay xa, hai bên luôn phải hỗ trợ lẫn nhau.
“Không cần.” Phong Nhiên lấy nửa quai túi nhựa từ tay Thời Kỳ.
Đối với Phong Nhiên, cậu chỉ muốn Thời Kỳ ở bên cạnh cậu, trở thành Thời tổng của riêng mình.
Thời Kỳ nhìn bàn tay trống rỗng, mãi đến khi có một tay nắm chặt lấy, Thời Kỳ mới ngước mắt lên.
Một tiếng thở dài im lặng.
Thôi bỏ đi, những tình huống này tương lai rồi cũng sẽ thay đổi.
Thời Kỳ bắt gặp ánh mắt Phong Nhiên, mỉm cười rạng rỡ.
Điều anh mong muốn là một người có thể đồng hành cùng anh suốt cả cuộc đời, chứ không phải một con chó dữ cẩn thận từng li từng tí mà lúc nào cũng nghĩ đến chiếm hữu và cướp đoạt.
Thời Kỳ tin rằng mình có thể thuần hóa được con chó dữ này.
"Anh thấy bên đó có quầy bán đồ ăn sáng, anh muốn ăn sáng."
"Đi thôi, trên đường này có một quán bánh rán siêu ngon." Đây là nơi Phong Nhiên lớn lên từ nhỏ, cậu muốn Thời Kỳ biết nhiều hơn về nó một chút.
"Phong Nhiên, sao cậu lại ở đây?" Khi hai người đang nói chuyện thì một giọng nói trong trẻo xuyên qua dòng người hối hả truyền vào tai họ, hai người cùng nhau quay lại, nhìn thấy một cô gái mặc đồ bình thường.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, trong tay cầm chút trái cây. Ánh nắng sớm mai chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cô gái, khiến sắc mặt cô có chút tái nhợt.
Bởi vì cô nhìn thấy Phong Nhiên và Thời Kỳ nắm tay nhau.
Trên mặt cô gái hiện lên một nụ cười cứng nhắc, Thời Kỳ có thể nhìn ra, cô gái này có lẽ đang cố tình phớt lờ mười ngón tay đang đan chặt lấy nhau của họ.
Tần Thi đứng cách hai người không xa, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Phong Nhiên, ngay cả người mù cũng có thể cảm nhận được tình cảm dịu dàng trong đôi mắt ấy.
Nhưng đôi mắt của Phong Nhiên dường như còn tệ hơn mắt của một người mù.
“Mua đồ ăn.” Phong Nhiên chỉ trả lời Tần Thi ba chữ.
Tần Thi nghe được câu trả lời này, sắc mặt càng tái nhợt hơn so với khi nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau của Thời Kỳ và Phong Nhiên.
"Vậy sao, tớ còn tưởng..."
"Còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì thì bọn tôi phải quay về." Phong Nhiên cắt ngang lời Tần Thi muốn nói, nếu không phải vì muốn Thời Kỳ vui vẻ một chút thì Phong Nhiên cũng sẽ không đưa Thời Kỳ ra ngoài. Trên đường đi, Phong Nhiên không biết mình đã cắt đứt bao nhiêu ánh mắt không mấy tốt đẹp khi nhìn Thời Kỳ. Hiện tại hai người bị Tần Thi chặn ở đây, càng nhiều người nhìn qua, sắc mặt Phong Nhiên càng không tốt.
Hơn nữa, tay phải của cậu thật sự sắp bị túi xách này cắt đứt rồi!
Nghe được giọng điệu không tốt của Phong Nhiên, sắc mặt cô gái càng tái nhợt hơn, cô vốn đã có chút xấu hổ khi đối mặt với chàng trai mà mình thầm thích, bây giờ cô cũng không biết phải nói gì.
Phong Nhiên thấy Tần Thi hồi lâu không nói gì, liền kéo Thời Kỳ quay người rời đi.
Ở kiếp trước, Tần Thi quả thực là người duy nhất đối xử tốt với cậu, nhưng kiếp này, cậu đã ngăn cản sự việc hủy hoại cuộc đời của Tần Thi, thậm chí để Tần Thi không dính dáng gì tới cậu nữa mà những ngày này cậu đều tránh mặt cô.
Kiếp trước cho dù rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy nhưng cậu cũng chưa bao giờ thích Tần Thi. Bây giờ có Thời Kỳ, cậu sẽ càng không dính dáng gì đến Tần Thi nữa.
Không phải cậu không hiểu được ánh mắt của Tần Thi, chỉ là nếu đã không có cách nào đáp lại thì nên quyết đoán cắt đứt.
Thời Kỳ quay đầu nhìn cô gái đang cúi đầu, có thể thấy rõ sự cô đơn trên người cô, cơ thể cô khẽ run lên, tựa như đang khóc.
Haiz.
Thời Kỳ khẽ thở dài.
Đàn ông khi không yêu đúng là lòng dạ sắt đá.
Thời Kỳ thầm nghĩ, khóe miệng lại hơi nhếch lên.
“Cô gái này trông quen quen.” Anh đến gần Phong Nhiên, đôi mắt hơi nheo lại, giọng điệu có chút không tốt, như đang tính sổ.
Nhưng rõ ràng là anh đã đánh giá thấp khả năng gây rối của một số người.
Vừa dứt lời, người đi bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Thời Kỳ không rõ ràng lắm quay đầu lại, sau đó nhìn thấy ánh mắt càng không tốt của Phong Nhiên.
“Anh thấy cô ấy trông quen sao?”
Ngắn ngủi một câu, giọng nói chua đến mức sắp xộc thẳng lên trời!
Thời Kỳ quả thực là sắp bị người này chọc giận đến bật cười. Chiêu đổi trắng thay đen này không ai có thể chơi lại em nhỉ?
"Tất nhiên là trông quen rồi. Chắc là vì cô ấy mà lúc trước em mới tham gia buổi họp lớp nhỉ?"
Tần Thi, cô gái này đã được nhắc đến trong nguyên tác nên Thời Kỳ biết kiếp trước đã xảy ra chuyện gì. Anh cũng biết vì sao hôm đó Phong Nhiên phải đến buổi họp lớp.
Thời Kỳ có thể hiểu được cách làm của Phong Nhiên, cũng không ảnh hưởng gì đến Thời Kỳ cả.
Nghe vậy, sắc mặt Phong Nhiên thay đổi.
Lúc đó cậu đúng là đi họp lớp vì Tần Thi, nhưng thế thì sao, nếu như cậu không nói thì làm sao người khác biết được.
Đầu óc Phong Nhiên nhanh chóng sắp xếp lại logic này, cảm xúc gần như thay đổi trong chớp mắt.
“Nếu em nhớ không lầm thì người đứng cùng cô ấy dưới ánh đèn đường ngày hôm đó chính là anh nhỉ, A Kỳ.”
“Là anh.” Thời Kỳ nhìn vào ánh mắt chua lét của Phong Nhiên, thoải mái gật đầu.
Nhìn thấy anh như vậy, sắc mặt Phong Nhiên còn tệ hơn cả lúc nhìn thấy Tần Thi.
“Nhưng…” Thời Kỳ đổi lời, tránh khỏi tay Phong Nhiên, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ như đang chất vấn: “Em có biết tại sao cô ấy muốn tìm anh không?”
Phong Nhiên cảm thấy Thời Kỳ trông giống như đang đè nén một chiêu lớn nào đó, cậu đang định chuyển chủ đề, Thời Kỳ sao có thể cho cậu cơ hội này.
Chỉ nghe Thời Kỳ cười lạnh một cái, sau đó mở miệng nói: “Cô gái đó nói cô ấy có một người bạn rất thân, còn hỏi anh có muốn giúp đỡ người bạn thân của cô ấy không.” Thời Kỳ nhấn mạnh hai chữ “bạn thân”.
Có trời mới biết lúc anh nghe được lời này đã muốn bắt Phong Nhiên tới để tra hỏi đến mức nào, nhưng hết lần này đến lần khác, khi đó Phong Nhiên rất cảnh giác với anh, mà Thời Kỳ cũng biết cô gái trước mặt này có quan hệ ràng buộc với Phong Nhiên kiếp trước, như vậy trong một nháy mắt, lòng tự ái của Thời Kỳ gần như bị xuyên thủng!
"A Kỳ đang ghen à?" Phong Nhiên cười đến híp mắt, cậu thật sự rất thích cách Thời Kỳ trở nên mất bình tĩnh vì cậu.
“Ừ.” Thời Kỳ không phủ nhận, rất thỏa mãn lòng kiêu ngạo của Phong Nhiên: “Đi thôi, bạn học Phong.”
Nhìn bạn học Phong đuôi sắp chạm tới trời, Thời Kỳ đưa tay ngứa ngáy nhéo nhéo vành tai cậu.
Tần Thi đang đứng phía sau nhìn hai người, giữa hai người dường như có một rào cản vô hình ngăn cản người khác đến gần.
Tần Thi liếc nhìn Thời Kỳ, nắm chặt đôi tay có vết chai mỏng của cô.
Dựa vào đâu!
Dựa vào đâu anh ta có thể đứng bên cạnh Phong Nhiên!
Rõ ràng anh ta đã không còn là Thời Kỳ cao cao tại thượng kia nữa!
Trong mắt Tần Thi tràn ngập oán hận.
Cho đến khi hai người biến mất, Tần Thi mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm một dãy số.
“Lời cậu nói lúc trước còn tính không?” Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười.
“Tất nhiên, tôi luôn nói lời giữ lời.” Giọng nói phách lối mang theo vẻ lạnh lùng khó tả: “Chỉ cần cậu làm được việc, tôi đảm bảo cậu có thể vào cùng trường Đại học với Phong Nhiên, bất kể là trường nào.”
"Được, tôi đồng ý với cậu, nhưng... cậu không thể làm tổn thương Phong Nhiên." Tần Thi vẫn có chút lo lắng về người này.
"Có thể."
Hai tay Tần Thi có chút run rẩy, nhưng nghĩ đến Phong Nhiên, cô lại hạ quyết tâm.
"Được."
Cả hai đều không chú ý tới chuyện gì đang xảy ra phía sau họ. Về đến nhà, hai người cùng nhau chuẩn bị bữa trưa. Sau khi cơm nước xong xuôi, Phong Nhiên vốn định làm chút gì đó với Thời Kỳ nhưng Thời Kỳ lại không thương tiếc đẩy cậu đến phòng ngủ thứ hai, từ chối tán tỉnh của Phong Nhiên, đồng thời cảnh báo cậu phải học tập chăm chỉ.
Phong Nhiên không còn cách nào, sau khi làm xong hết bài tập thì trời cũng đã tối. Phong Nhiên cử động thân thể cứng ngắc, đứng dậy đi vào trong bếp, từ tủ lạnh lấy ra một túi nhỏ cà chua bi rồi rửa sạch, mang vào phòng khách.
Thời Kỳ đi vào phòng tắm, đặt điện thoại di động trên bàn trà. Phong Nhiên vừa đặt cà chua bi lên bàn thì điện thoại di động của Thời Kỳ reo lên.
Phong Nhiên quay đầu lại, màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, Phong Nhiên không nhìn thấy tin nhắn hiện ra, nhưng lại nhìn thấy người gửi.
Hà An.
Gần như ngay lập tức, Phong Nhiên nhớ lại thỏa thuận bao nuôi kia.
Răng rắc.
Tay Phong Nhiên siết chặt, một góc đĩa trong tay bị bóp nát, cà chua bi trên đĩa rơi xuống đất phát ra tiếng lạch cạch.
Thời Kỳ từ phòng tắm đi ra liền nhìn thấy cảnh tượng này.
"Sao vậy?"
Thời Kỳ bước tới, nhìn thấy tay Phong Nhiên bị mảnh sứ vỡ cắt đứt tay.
"Không sao đâu, cái đĩa này chất lượng không tốt, em mới đụng vào đã vỡ rồi." Phong Nhiên miễn cưỡng cười một cái: "Em đi xử lý chút."
Phong Nhiên ném đồ trong tay vào thùng rác, xoay người đi về phía phòng ngủ thứ hai.
Thời Kỳ nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.
Chỉ là khi nhìn thấy tin nhắn trong tay, anh đại khái đã đoán được tại sao Phong Nhiên lại như vậy.
【 Muốn cứu Khoa học Kỹ thuật Thời Phương? Bảy giờ, chờ anh ở Bóng Đêm. 】
Nhìn thấy tin nhắn này, Thời Kỳ chỉ mất hai giây liền đoán được đây chắc chắn không phải tin nhắn Hà An gửi cho mình.
Hà An là người rất thận trọng, nếu không phải vì sự thận trọng của mình thì cậu ta cũng đã không thể thành công giành lấy quyền lực từ gia tộc của vợ. Hơn nữa, Thời Kỳ tin rằng giữa Khoa học Kỹ thuật Thời Phương và anh thì Hà An vẫn quan tâm đến Khoa học Kỹ thuật Thời Phương hơn.
Cho dù anh thật sự nương nhờ Hà An, thì Hà An cũng sẽ không bao giờ buông tha Khoa học Kỹ thuật Thời Phương.
Thời Kỳ liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ thứ hai đã đóng lại, trên môi nở nụ cười khó nhận ra.
【 Được. 】
Anh gửi lại tin nhắn cho bên kia.