[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 41

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 41 – Bỏ thuốc

“Tay của em không sao chứ?” Thời Kỳ ngồi ở trên sofa, sắc mặt có hơi u ám, một lúc sau Phong Nhiên mới đi ra khỏi phòng.

So với lúc Thời Kỳ từ trong phòng tắm đi ra thì vẻ mặt Phong Nhiên bình thường hơn rất nhiều.

"Không sao cả." Phong Nhiên giơ tay ra hiệu cho Thời Kỳ.

Vết xước hơi sâu, sau khi dùng iốt làm sạch vết thương, Phong Nhiên bôi thuốc trị thương lên rồi quấn lại bằng băng gạc.

Bởi vì kiếp trước luôn bị thương nên kỹ năng băng bó của Phong Nhiên rất tốt, nhưng đôi tay hiện tại của cậu lại bị băng bó rất lộn xộn. Thời Kỳ nhìn thấy liền muốn băng lại cho cậu.

Nhưng Phong Nhiên rõ ràng không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.

“Tay của em bị thương rồi nên không thể nấu bữa tối cho anh được.” Phong Nhiên tựa hồ không có chú ý tới sắc mặt không tốt của Thời Kỳ, đáng thương ngồi ở bên cạnh Thời Kỳ. Đầu tựa vào vai Thời Kỳ, ở nơi Thời Kỳ không nhìn thấy, hơi bệnh mà hít lấy cổ anh.

“Vậy để anh ra ngoài mua cho em nhé.” Thời Kỳ ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã sáu giờ rưỡi. Thời Kỳ cầm điện thoại di động trong tay, các đầu ngón tay có chút trắng bệch, hồi lâu sau mới run run nói.

Phong Nhiên nhìn tay Thời Kỳ, ánh mắt có chút lạnh lùng.

"Được." Giọng nói của Phong Nhiên tràn ngập sự lạnh lùng không thể chịu nổi.

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên một chút, không biết trong lòng nghĩ gì, đứng dậy nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Phong Nhiên.

Phong Nhiên nhìn động tác của anh, hồi lâu mới cười một cái.

"A Kỳ, về sớm chút nhé, em ở nhà đợi anh."

Thời Kỳ không trả lời, ánh mắt nhìn Phong Nhiên có chút né tránh, một lúc sau mới nhẹ nhàng ừ, âm lượng nghe như tiếng muỗi.

Sau đó Thời Kỳ không do dự nữa mà xoay người trực tiếp rời đi.

Ánh mắt sau lưng anh giống như hóa thành thực chất, nhưng Thời Kỳ dường như không hề phát hiện ra, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Cạch một tiếng, cánh cửa đã đóng lại.

Sau khi ra khỏi cửa, Thời Kỳ thay đổi vẻ mặt uể oải, thoải mái mỉm cười. Nếu như không phải sợ Phong Nhiên ở bên trong nghe thấy, anh thậm chí còn muốn huýt sáo nữa.

Đến khi ra khỏi khu chung cư, Thời Kỳ mới đi được hai bước thì cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình.

Thời Kỳ thuận tay vẫy một chiếc taxi rồi lên xe. Sau khi Thời Kỳ báo địa chỉ xong, anh đặt một chiếc hộp bảo vệ lên điện thoại di động của mình. Sau khi xác định Phong Nhiên không phát hiện ra điều gì bất thường, anh mới lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho ai đó.

【 Nhã Nhã 1m70, 888 tệ, 3 tiếng. 】

Một lúc lâu sau, bên kia mới trả lời tin nhắn.

【 . 】

Nhìn thấy ám hiệu này, Thời Kỳ gần như bật cười.

【 Hà An hẹn gặp tôi ở Bóng Đêm lúc bảy giờ. 】

Đây là ám hiệu mà anh và Tiết Kỳ đã cẩn thận thỏa thuận. Lúc này Tiết Kỳ đang nằm vùng bên phía Hà An, vì lý do an toàn, Thời Kỳ đã nghĩ ra phương pháp này để xác định đối phương hiện tại có thuận tiện nói chuyện hay không.

【 Vân Mãn. 】

Vân Mãn là khách sạn sang trọng nhất ở Tấn Thành, nhưng Vân Mãn và Bóng Đêm ở hai hướng ngược nhau, lái xe mất khoảng một tiếng rưỡi.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Thời Kỳ tin chắc rằng người bảo anh đến Bóng Đêm chắc chắn không phải là Hà An.

【 Có phải Hứa Giai Minh đang ở cùng hai người không? 】

Không có nhiều người có thể lấy được điện thoại di động của Hà An, người còn có thù với anh cũng chỉ có thể nghĩ đến nhà họ Hứa.

【 Phải. 】

Tin nhắn từ bên kia rất ngắn gọn và súc tích, Thời Kỳ nhíu mày.

Nếu Hứa Giai Minh và Hà An đều ở nhà, vậy ai sẽ gặp anh ở Bóng Đêm?

Hứa Nham?

Đúng như Thời Kỳ dự đoán, khi bước vào phòng riêng thường được sử dụng ở Bóng Đêm, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng chính là Hứa Nham.

"Ồ, Thời tổng." Giọng nói của Hứa Nham tràn đầy trào phúng.

Nhìn thấy Hà An không có ở đó, Thời Kỳ quay người muốn rời đi.

Cậu ta kéo một phát, cửa đã bị khóa.

Thời Kỳ bất đắc dĩ quay người lại, nhìn Hứa Nham bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Thời tổng đừng vội rời đi." Hứa Nham cầm một chai bia chưa mở, lạch cạch mở nó ngay trước mặt Thời Kỳ rồi đưa cho anh.

"Nhìn tôi mở ra nhé, không cần lo tôi bỏ gì vào đó đâu."

Nghe cậu ta nói như vậy, Thời Kỳ trong lòng cười lạnh.

Chơi chiêu này với anh, lúc tôi giở trò với người khác trong hộp đêm, cậu còn chưa nói được đâu.

Trong lòng Thời Kỳ mặc dù đang suy nghĩ như vậy nhưng vẫn cầm chai rượu kia, ánh sáng trong phòng riêng lờ mờ, đôi mắt như mũi kim dán chặt vào nắp chai rượu, không nhìn thấy gì cả.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Giọng Thời Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ.

“Đương nhiên là bởi vì Khoa học Kỹ thuật Thời Phương.” Hứa Nham quay người lại lấy một chai rượu đã uống được một nửa khác ở trên bàn, chạm nhẹ vào chai rượu trong tay Thời Kỳ, sau đó đưa lên miệng, nhấp một ngụm, "Thời tổng chắc cũng biết mối quan hệ giữa chị gái tôi và Hà tổng."

Lúc nói lời này trên mặt Hứa Nham tràn đầy tự hào, tựa như làm bồ nhí là chuyện gì đó rất đáng để khoe khoang.

"À, biết, chị gái cậu là người tình của Hà An. Đây không phải là chuyện mà tất cả mọi người ở Tấn Thành đều biết sao?" Trong mắt Thời Kỳ tràn đầy khinh thường, cạch một tiếng đặt chai rượu trong tay lên mặt bàn trước mặt.

Vẻ phách lối trên mặt Hứa Nham dừng lại, cậu ta không nghĩ tới Thời Kỳ đã nghèo túng lại còn kiêu ngạo như vậy.

"Anh!" Hứa Nham lập tức tức giận, đôi mắt nhìn chòng chọc Thời Kỳ, "Anh còn muốn cứu Khoa học Kỹ thuật Thời Phương không?"

Khi nhắc đến Khoa học Kỹ thuật Thời Phương, trên mặt Thời Kỳ đúng lúc lộ ra vẻ cứng ngắc, nhưng cũng chỉ trong chốc lát.

Nhưng một chớp mắt này, Hứa Nham “vừa vặn” bắt được nó.

Nhìn thấy trong lòng anh hoàn toàn không bình tĩnh như bề ngoài, trên mặt Hứa Nham lộ ra nụ cười lạnh lùng.

"Thời tổng, người duy nhất có thể nói chuyện với Hà tổng bây giờ chỉ có chị gái tôi." Ánh mắt của Hứa Nham quét khắp cơ thể Thời Kỳ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của anh.

Ực một tiếng, Hứa Nham nuốt nước bọt.

“Khó trách Hà An lại muốn đem người này lên giường.” Hứa Nham thầm nghĩ trong lòng. Khuôn mặt của Thời Kỳ thật sự quá đẹp, khoảng cách của hai người rất gần nhưng cho dù như vậy thì Hứa Nham vẫn không nhìn thấy lỗ chân lông trên khuôn mặt của Thời Kỳ. Khuôn mặt trắng trẻo còn đẹp hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà cậu ta từng chơi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hứa Nham tối sầm.

Vừa nghĩ tới nửa dưới người không thể cứng được nữa, Hứa Nham không thể kiềm chế được vặn vẹo ở trong lòng.

Hà An xưa nay chưa từng có tình cảm lâu dài với ai, đợi đến khi anh ta chơi chán... Hứa Nham nhìn Thời Kỳ, trên mặt lộ ra nụ cười gần như tàn nhẫn.

"Thời tổng, chỉ cần uống rượu này thì chúng ta sẽ là bạn bè. Tôi nhất định sẽ nhờ chị gái tôi hỗ trợ cho Khoa học Kỹ thuật Thời Phương." Hứa Nham bên trong cầm thú mặc lên một lớp da người, nở nụ cười tự cho là vừa vặn, một lần nữa đưa chai rượu trên bàn đến tay Thời Kỳ.

Thời Kỳ cầm chai rượu, đôi mắt nghi hoặc nhìn Hứa Nham.

"Cậu muốn gì?" Thời Kỳ vẻ mặt cảnh giác, "Hứa thiếu gia sẽ không vô cớ mà giúp tôi nhỉ?"

Hứa Nham gọi Thời Kỳ là Thời tổng, Thời Kỳ cũng trào phúng gọi Hứa Nham là Hứa thiếu gia.

"Thời tổng sao lại đề phòng như vậy?" Hứa Nham nửa thật nữa giả phàn nàn, "Tôi cảm thấy Thời tổng là người xuất chúng, muốn làm bạn với anh, tôi đây chỉ là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà thôi."

Hứa Nham lại chạm vào chai rượu trong tay Thời Kỳ, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

"Hứa thiếu gia kết bạn chỉ uống rượu thôi à?" Thời Kỳ nhìn chai rượu trong tay với nụ cười trên môi, "Tôi vẫn còn chưa ăn tối."

Trong lòng Hứa Nham vui mừng, vỗ đầu ra vẻ ảo não: "Tôi đi tìm đồ ăn cho Thời tổng."

Hứa Nham đứng dậy nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, cửa liền mở ra.

Thời Kỳ lợi dụng khoảng cách giữa Hứa Nham và những người khác đang nói chuyện để đổ một ít rượu trong chai vào chậu cây bên cạnh. Cũng may tiếng nhạc trong phòng quá chói tai nên hành động của anh không gây chú ý cho Hứa Nham.

Đến khi Hứa Nham nói với người ta xong, quay người lại đã thấy Thời Kỳ vừa mới lấy chai rượu trong miệng ra.

Với vẻ mặt giễu cợt, Hứa Nham lấy điện thoại di động ra và gửi cho Hứa Giai Minh một tin nhắn.

(OK)

"Thời tổng, đã sắp xếp phòng xong rồi, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi."

“Được.” Thời Kỳ đặt chai rượu trong tay xuống, vừa bước ra khỏi cửa thì một bóng người quen thuộc vụt qua góc rẽ cuối hành lang.

Thời Kỳ giống như chưa hề nhìn thấy mà đi ở bên cạnh Hứa Nham. Đợi đến khi anh ra khỏi Bóng Đêm thì cả người lắc lư giống như say rượu. Nếu không phải Hứa Nham đã đỡ anh một bên thì anh đã ngã trên mặt đất.

"Cậu…”

Toàn thân Thời Kỳ bất lực, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay Hứa Nham.

Nhưng khó khăn lắm Hứa Nham mới thành công, sao có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy. Lớp da người đã hoàn toàn bị xé, lộ ra con thú ở bên trong.

"Thời Kỳ, anh yên tâm, tôi đã chuẩn bị sẵn máy ảnh rồi. Tôi nghĩ Hà An sẽ không để ý đâu. Dù sao nếu sau này muốn ch/ịch anh thì cũng không cần tốn nhiều công sức như vậy." Giọng điệu của Hứa Nham giống như một con gián quen sống trong nhà vệ sinh, “Yên tâm, chuyện tốt như vậy tôi sẽ không lén giấu, Phong Nhiên nhất định có thể nhìn thấy.”

Nghe được hai chữ "Phong Nhiên", Thời Kỳ tựa hồ bị đâm trúng chỗ đau nào đó, thân thể mềm nhũn bắt đầu giãy giụa. Hứa Nham nhìn thấy Thời Kỳ như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.

Hứa Nham móc chìa khóa xe từ trong túi ra rồi ấn một cái, chiếc xe thể thao cách đó không xa bật đèn lên. Hứa Nham kéo người qua, vừa mở cửa xe muốn nhét người vào trong xe thì bỗng nhiên cảm thấy sau gáy đau nhức.

Rầm một tiếng, tiếng vang truyền đến bên tai Thời Kỳ, thân thể của anh mất đi điểm tựa, từ từ ngã xuống.

Nhưng kẻ đầu sỏ không để anh ngã, cánh tay dài với tới, Thời Kỳ rơi vào vòng tay quen thuộc.

Thời Kỳ cố gắng mở hai mắt ra, sau đó nhìn thấy một người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ màu đen.

“Ha” Thời Kỳ trong lòng cười thầm, vốn tưởng rằng Phong Nhiên có thể chịu đựng được, vậy mà lại không nhịn được lao ra ngoài.

Sau khi chắc chắn bản thân hoàn toàn không có vấn đề gì, Thời Kỳ mới “ngất xỉu” một cách vô cùng thỏa đáng.