[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 73 (Hết)

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 73 - Yêu em

“Nghĩ kỹ chưa?” Ngô Đại rót một ly rượu, nhìn Thời Kỳ đang mở chai rượu đắt tiền nhất trong bộ sưu tập của mình, răng hàm nghiến gần gãy.

"Đương nhiên, nhưng anh đã nói, nếu anh theo đuổi được Nguyễn Trần thì tôi có thể chọn bất kỳ chai rượu nào ở đây." Thời Kỳ vốn đã có hứng thú với chai rượu này từ lâu, bình thường mới sờ một chút mà Ngô Đại đã muốn liều mạng với anh, giờ cuối cùng cũng có cơ hội mở chai rượu, Thời Kỳ cảm thấy việc này còn ý nghĩa hơn cả việc uống rượu.

“Không phải tôi hỏi cậu chuyện này.” Ngô Đại có hơi đau lòng nhìn đi nơi khác, “Ý tôi là cậu thật sự có ý định mở công ty à?”

“Ừ.” Thời Kỳ uống một ngụm rượu, nhíu nhíu mày, “Không ngon.”

“Chậc, đó là bởi vì cậu không biết thưởng thức.” Ngô Đại tức giận giật lại chai rượu, “Cần tôi giúp gì thì cứ nói thẳng.”

“Quên nói mất, tôi thật sự cần anh giúp chuyện này.” Thời Kỳ không chút khách sáo với Ngô Đại, “Tôi muốn Tư bản Đại Quất làm chỗ dựa cho tôi.”

Nghe được lời này của Thời Kỳ, Ngô Đại cười ha hả, "Yên tâm, Tư bản Đại Quất nhất định sẽ làm chỗ dựa cho cậu."

"Đúng là đủ thú vị!" Thời Kỳ giơ ngón tay cái lên cho Ngô Đại.

Nhưng anh không nghĩ đến chỗ dựa mà anh đã nói không phải ý này.

Ba ngày sau, hết thảy mọi thứ đã sẵn sàng. Thời Kỳ đang ngồi trong tòa nhà Tư bản Đại Quất, chờ người phụ trách đến ký vào thỏa thuận liên quan. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Thời Kỳ nhìn điện thoại của mình, hai hàng lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào nhau.

Tin nhắn nửa giờ trước anh gửi cho Phong Nhiên vẫn chưa trả lời.

Có hơi muốn phát cáu.

Nghĩ đến đây, tay gõ chữ của Thời Kỳ dừng lại. Khi ý thức được mình đang làm gì thì Thời Kỳ chậc một tiếng lớn.

Loại hành vi này chỉ có mấy cô gái nhỏ mới làm, không ngờ mình lại có thể làm thuận tay đến như vậy.

"Vẫn chưa tới sao?" Thời Kỳ nghiêng người hỏi cô gái nhỏ bên cạnh, tựa hồ có chút thẹn quá hóa giận, giọng nói hơi lớn một chút.

Cô gái nhỏ nhìn hai tai sếp mới nhà mình đã đỏ lên, chẳng thèm quan tâm sếp có nói to hay không, đôi mắt cô chỉ mãi tập trung vào khuôn mặt của sếp nhà mình.

"Còn năm phút nữa mới đến giờ mà."

"Khi nào trợ lý Lâm quay lại?"

"Có thể bắt đầu làm việc vào tháng sau."

Chậc.

Thời Kỳ lại bắt đầu phiền não.

"Khụ khụ."

Đột nhiên có một tiếng ho nhẹ nhàng vang lên, chỉ hai tiếng đơn giản nhưng lại khiến sự khó chịu trong lòng Thời Kỳ lập tức biến mất.

Phong Nhiên?

Tại sao em ấy lại ở đây!

Thời Kỳ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt tươi cười của Phong Nhiên. Nhìn những người ở phía sau cậu, rõ ràng là nhân viên của Tài chính Đại Quất, thông minh như Thời Kỳ nhất thời cũng không hiểu được người này đang làm gì.

"Hôm nay ký hợp đồng, Ngô tổng của các cậu không đích thân đến sao?"

"Thời tổng, Tư bản Đại Quất không có Ngô tổng." Mắt Nhỏ phía sau Phong Nhiên đưa tay đẩy cặp kính trên mặt lên, sau đó nhìn về phía Phong Nhiên ở trước mặt, "Đây là Phong tổng nhà chúng tôi."

Phong tổng?

"Buổi sáng tốt lành, Thời tổng." Phong Nhiên ngồi đối diện với Thời Kỳ, hai tay kéo cằm, nhìn Thời Kỳ không chớp mắt. Những người không biết mối quan hệ giữa họ trông thấy ánh mắt cậu nhìn Thời Kỳ như vậy, nhất định sẽ cảm thấy người này đang trêu chọc Thời tổng ngồi đối diện.

Ít nhất đó là điều mà tất cả những người ở đó, trừ hai người họ đều nghĩ như vậy.

Thời Kỳ nhịn cười, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.

"Đây là hợp đồng, quý công ty cứ xem qua trước đi, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể ký hợp đồng." Thời Kỳ nói rồi ra hiệu cho cô bé ngồi bên cạnh đưa hợp đồng ra.

Cô bé không hề thích kẻ xấu trêu chọc sếp nhà mình chút nào, nhìn dáng vẻ sếp nhà mình chịu nhục, trong lòng thầm nghĩ, những người giàu có này đều là những tên khốn nạn.

Thế nhưng cô bé không hề biết, hai chân sếp nhà mình ở dưới gầm bàn đang nhẹ nhàng khều ống quần của tên khốn đối diện.

Phong Nhiên đang giả vờ đọc hợp đồng đột nhiên cứng cả người, đôi mắt khó tin nhìn Thời Kỳ đối diện.

"Sao vậy Phong tổng? Có chỗ nào không đúng à?" Thời Kỳ đẩy kính trên sống mũi lên, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chân lại dùng thêm hai phần lực, nhẹ nhàng giẫm lên chỗ nào đó không thể nói ra của Phong Nhiên.

Phong Nhiên: ! ! !

“Khụ khụ!" Phong Nhiên che miệng ho nhẹ hai tiếng. Làm loại chuyện hoang đường như vậy trước mặt mọi người thật sự có hơi kích thích. Nói thật Phong Nhiên còn muốn được trải nghiệm nhiều hơn, nhưng người đối diện đã thu chân lại. Nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, đúng là tra tấn mà.

Mắt Nhỏ của Tư bản Đại Quất vốn còn muốn làm bộ làm tịch thêm một chút, thế nhưng sếp mới nhà mình còn chưa xem hợp đồng xong mà đã ký tên lên rồi.

Mắt Nhỏ: ...

"Khụ khụ, đã xong việc rồi. Thời tổng, chi bằng chúng ta cùng nhau ăn tối đi."

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên ngồi mãi trên ghế không chịu đứng dậy, dửng dưng cười một tiếng, “Không được rồi, hôm nay chúng tôi muốn mở tiệc mừng.”

Nói xong thì quay người rời đi.

Nhắc tới cũng thật kỳ quái, hiệu quả cách âm của tòa nhà văn phòng Tư bản Đại Quất rất tốt, sao Thời Kỳ đi lâu như vậy rồi mà hình như còn nghe thấy tiếng nghiến răng ken két vậy nhỉ?

Rạng sáng ở Mioha, Thời Kỳ vô cùng coi thường nhìn đám người say đến loạng choạng, rồi gọi mấy người tài xế lái thay đến.

Về đến nhà, mở cửa ra thì căn phòng tối om như mực.

Thời Kỳ vừa bước một chân vào nhà thì tay anh bất ngờ bị túm lấy, một lực rất mạnh kéo anh vào cửa phòng.

"Còn biết quay về à!" Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ đầy mùi rượu, tức giận cắn mạnh vào cổ người này, lại giống như vẫn chưa hết giận, hai chiếc răng không nặng không nhẹ cọ cổ Thời Kỳ, còn mang theo chút tủi thân, “Em vội vàng tranh thủ, vất vả lắm mới về được. Anh thì hay rồi, đi uống rượu với những người đó. Còn có cô bé bên cạnh anh nữa, em thấy ánh mắt cô ấy cứ dán chặt lên người anh."

"Ha." Thời Kỳ uống rượu mặt đỏ bừng, đưa tay vuốt lại mái tóc rối trước mặt. Nhìn thấy ánh mắt tủi thân của Phong Nhiên, Thời Kỳ khẽ cười một tiếng, ngay sau đó anh hôn lên đôi môi đang líu lo không ngừng kia.

"Ồn ào, em quay về chỉ để mắng anh thôi sao?" Thời Kỳ uống say giống như một con mèo kiêu ngạo, dùng móng vuốt gãi gãi trái tim Phong Nhiên. Hai người dựa vào nhau rất gần, miệng mở mở khép khép nói chuyện. Đụng phải một nơi, mang theo chút hương rượu, cũng mang theo chút men say.

Vẫn còn rất dài, tại sao bạn học Phong ngàn dặm xa xôi lại gấp rút trở về, chẳng bao lâu sau toàn thân Thời tổng đã lĩnh hội được.

Sáng hôm sau, khi Thời Kỳ mở mắt ra, người bên cạnh đã sớm tỉnh. Hai ngón tay đang vuốt ve lông mày của anh chưa kịp rút lại đã bị anh túm gọn.

Chủ nhân của ngón tay không hề cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn mỉm cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng ban mai.

"Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành, yêu em."



Chương trước  |  Mục lục  |  Chương sau