[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 72

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 72 - Hình phạt dành cho việc em rời đi mà không nói lời từ biệt

Nếu anh không bằng lòng thì sao?

Nhóm người bên ngoài đứng không gần lắm, lại đều là người nước ngoài nên không nghe rõ Thời Kỳ nói gì, nhưng có thể nhìn thấy ánh mắt Phong Nhiên có chút mờ mịt.

"Vậy... Vậy em sẽ cố gắng hơn để anh chấp nhận em sớm một chút." Thôi bỏ đi, anh ấy không bỏ rơi mình ở đây đã là tiến bộ rồi.

Phong Nhiên nghĩ, rõ ràng cậu không cảm thấy tủi thân, nhưng nước mắt lại sắp rơi xuống.

Cậu muốn lấy lại hoa hồng trên tay, dù sao thì Thời Kỳ cũng sẽ không nhận.

Nghĩ đến đây, cậu còn chưa kịp nhúc nhích thì tay cậu đột nhiên trống rỗng.

Cậu bối rối ngẩng đầu lên, sau đó cảm thấy bờ môi mình mát lạnh, giống như có thứ gì đó lướt qua môi mình như chuồn chuồn chạm nước.

"Lừa em thôi, anh bằng lòng. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau."

Phong Nhiên…

Đầu óc Phong Nhiên ngừng hoạt động, đợi đến khi cậu kịp phản ứng thì đã ôm lấy Thời Kỳ trong tiếng reo hò của mọi người, cậu hôn lên môi Thời Kỳ.

Tiếng la hét, tiếng reo hò, lời chúc phúc và tiếng huýt sáo đều hóa thành hư vô vào thời khắc này.

Bên tai Phong Nhiên chỉ còn lại tiếng thở dốc của Thời Kỳ.

"Nhìn kìa, là Cực quang."

Không biết họ đã ôm nhau bao lâu, cho đến khi giọng nói của nhóc Kurus phá vỡ bầu không khí không coi ai ra gì của hai người. Mọi người ngước lên, nhìn thấy dải ngân hà dường như được trút xuống, tăng thêm bầu không khí lãng mạn cho không gian náo nhiệt này.

“Xem ra hôm nay em thật may mắn.” Phong Nhiên ôm eo Thời Kỳ, giống như là kẻ thắng cuộc trong cuộc đời, nhìn Cực quang phía xa, có cảm giác như đang chỉ bảo cho đất nước.

Thời Kỳ nhìn đôi bàn tay đang làm loạn trên eo mình, rồi nhìn khuôn mặt giống như sinh viên Đại học ngây thơ, nghĩ ngợi một chút, vẫn không đánh rớt móng vuốt kia ra khỏi eo mình.

"Khụ khụ, lúc nào sẽ nói cho em biết bí mật mà anh nợ em?” Trong khi mọi người đang chụp ảnh Cực quang, Phong Nhiên cả gan làm loạn hôn lên đỉnh đầu Thời Kỳ.

Cảm giác được người nào đó đang lén hôn mình, Thời Kỳ quay người, quang minh chính đại hôn lên khóe miệng cậu.

"Sau khi ngắm Cực quang xong, buổi tối sẽ lén nói cho em biết."

Phong Nhiên đã hoàn toàn mất hứng thú với Cực quang: Giờ không phải là buổi tối rồi sao?

Cảm thấy logic của mình không sai, Phong Nhiên trực tiếp ra tay đưa người về lều.

Buông rèm xuống, Phong Nhiên lột áo khoác của người nào đó ra rồi nhấn lên giường, tiện tay quấn chăn bông bọc hai người lại. Làm xong tất cả những việc này, Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên đang ôm mình cười ngây ngô, đưa tay tắt đèn trong phòng.

Trong phút chốc, cả lều rơi vào bóng tối.

Thời Kỳ dựa vào ngực Phong Nhiên, nghe nhịp tim mạnh mẽ của cậu, dần dần, anh cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

“Bí mật của anh, có lẽ hơi khó tiếp nhận.” Thời Kỳ tìm một góc độ thoải mái cho mình, cố ý tránh ánh mắt của Phong Nhiên, giọng điệu bình tĩnh không vội vàng cũng không chậm chạp, tựa như đang nói chuyện của người khác.

"Thật ra anh không phải là người của thế giới này, không hiểu sao lại đến được đây, trở thành Thời Kỳ của Khoa học Kỹ thuật Thời Phương. Trong thế giới của anh, thật ra anh là một Luật sư.” Hình như đã thật lâu không nhắc đến nghề nghiệp của mình, lúc Thời Kỳ nói ra có hơi hoảng hốt, thậm chí anh còn đang nghĩ, kiếp trước thật sự không phải là giấc mơ của anh sao?

Thời Kỳ rũ mắt, anh không nói hết toàn bộ sự thật.

Sẽ quá tàn nhẫn khi nói với Phong Nhiên rằng tất cả những gì cậu đã trải qua ở kiếp trước đều là một cuốn sách, tất cả chỉ vì những suy nghĩ của tác giả đã khiến cậu phải vật lộn trong vòng xoáy cả đời.

Bây giờ dù thật hay giả thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, Phong Nhiên đã từ bỏ số phận ban đầu của mình, anh và cậu cũng có thể vẫn luôn ở bên nhau, đây là kết thúc tốt đẹp nhất.

"Sao vậy? Bị bí mật của anh dọa sợ rồi à?" Thời Kỳ nói xong, phía sau thật lâu không có động tĩnh gì. Anh quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Phong Nhiên, sau đó một cái đầu to xù chui vào bên cổ anh.

"Thật xin lỗi." Giọng Phong Nhiên mang theo tiếng khóc nức nở, thậm chí Thời Kỳ có thể cảm nhận được cổ anh có hơi ướt.

"Sao lại khóc?" Thời Kỳ bất đắc dĩ cười.

"Em không biết nữa." Phong Nhiên không biết tâm trạng bây giờ của cậu là gì, rất phức tạp.

Thời Kỳ mà cậu thích không phải là Thời Kỳ trước đây, cũng không phải Thời Kỳ của thế giới này, mà là một Thời Kỳ không liên quan gì đến cậu và ngay từ đầu không nên tồn tại ở thế giới này.

Dù ở kiếp trước hay kiếp này, Thời Kỳ chưa bao giờ làm tổn thương cậu.

Nhưng chính cậu lại khiến anh mình đầy thương tích.

"Việc này đã qua rồi, sau này đừng nhắc tới nữa." Thời Kỳ bất đắc dĩ xoa đầu con chó ngốc này, nhìn cậu vẫn còn đang nhìn anh. Thời Kỳ than nhẹ một tiếng, nâng đầu chó của Phong Nhiên lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu một cái.

“Đêm đầu tiên tỏ tình thành công, em định ôm anh khóc suốt đêm sao?” Giọng nói của Thời Kỳ vô cùng trầm thấp.

Trong bóng tối, Phong Nhiên chớp mắt, như thể mới phản ứng được, thăm dò hôn Thời Kỳ. Đôi tay không an phận du tẩu quanh eo của ai đó, ngón tay nhẹ nhàng mở một chiếc cúc, chủ nhân chiếc cúc nhẹ buông mắt, mặc kệ bàn tay vốn lúc đầu chỉ là thăm dò trở nên không kiêng nể gì.

Đêm dần khuya, khu cắm trại trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng có những tiếng rên rỉ nhỏ vang lên, cũng bị tiếng gió gào thét thổi tan ở phương xa.

Ngày hôm sau, Thời Kỳ mở mắt ra thì đã là buổi trưa. Ủ trong chăn ấm, người nằm bên cạnh giống như lò lửa nhỏ.

Tuổi trẻ thật tuyệt mà.

Thời Kỳ không thể không cảm thán.

Eo mình sắp gãy luôn rồi mà kẻ đầu sỏ gây ra thì vẫn ngủ như heo con.

Thời Kỳ không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mũi cậu.

Anh không biết đêm qua mình ngủ lúc nào, nhưng hiện tại trên người không có cảm giác dính nhớp, xem ra đã có người dọn dẹp cho anh.

Phong Nhiên bị véo mũi bất đắc dĩ mở mắt ra, đến lúc nhìn thấy Thời Kỳ ở bên cạnh, đôi mắt vốn dĩ còn có chút mơ hồ nháy mắt phát ra ánh sáng.

Mặc dù chỉ mới ngủ được hai tiếng nhưng Phong Nhiên cảm thấy mình lúc này vô cùng sung sức.

Thời Kỳ mặt không biểu tình kéo vật đang nằm giữa hai chân mình ra, đứng dậy mặc quần áo.

Chơi ở bên ngoài cũng chán rồi, việc nên làm cũng đã làm xong, đã đến lúc phải về nước rồi.

Phong Nhiên rất đồng ý với điều này.

Sau khi máy bay hạ cánh, Thời Kỳ xoa xoa eo bước ra khỏi sân bay. Vừa mới ra ngoài thì một chiếc ô tô đã dừng lại trước mặt hai người.

Thời Kỳ không nhận ra tài xế, cũng không nhận ra chiếc xe. Anh nhìn Phong Nhiên, Phong Nhiên vô cùng tự nhiên mở cốp xe, bỏ hết hành lý vào bên trong.

“Đi thôi.” Phong Nhiên ôm eo Thời Kỳ, dẫn anh lên xe.

"Đi đâu?"

"Bí mật." Phong Nhiên thần thần bí bí.

Mấy chuyện trẻ con như này, Thời Kỳ vẫn sẵn lòng phối hợp với cậu. Chỉ là khi xe mới đi được nửa đường thì Thời Kỳ đã đoán được bọn họ sẽ đi đâu.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mặt, lại nhìn khuôn mặt cười ngây ngô của Phong Nhiên, Thời Kỳ đành phải nuốt lại những lời muốn nói lúc đầu.

Phong Nhiên lấy hành lý ra khỏi xe, đứng cạnh Thời Kỳ, sau đó đặt một chùm chìa khóa vào tay anh.

"Em biết đây không phải là ngôi nhà lúc trước của anh, nhưng anh đã sống ở đây kể từ khi anh đến thế giới này." Phong Nhiên cười ngượng ngùng, lúc cậu mua căn nhà này thì vẫn không biết Thời Kỳ không phải là Thời Kỳ ban đầu, nhưng cậu nghĩ lại, Thời Kỳ đã sống ở đây từ khi đến thế giới này, chắc anh cũng sẽ có chút tình cảm với nơi này, “Từ hôm nay trở đi, nó sẽ là của anh.”

Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, Thời Kỳ thật sự cảm thấy Phong Nhiên là một tên ngốc.

Sao em ấy vẫn muốn sống ở đây sau khi phải chịu biết bao đau khổ trong ngôi nhà này ở kiếp trước?

Chỉ vì đây là nơi ở đầu tiên anh ở khi đến thế giới này sao?

Thời Kỳ cảm thấy việc này không có gì đáng nhớ.

Nhưng khi Phong Nhiên đưa chìa khóa cho anh, anh lại có chút cảm động không thể giải thích được.

"Đi thôi." Thời Kỳ kéo vali, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thời Kỳ, Phong Nhiên có hơi không biết phải làm sao.

Cậu nhanh chóng đi về phía sau Thời Kỳ hai bước, nhìn sắc mặt Thời Kỳ, Phong Nhiên hỏi: “Anh không thích nơi này sao?”

Bước chân của Thời Kỳ khựng lại.

Phong Nhiên không ngờ Thời Kỳ sẽ dừng lại, xém chút nữa đụng phải anh.

Ngay lúc Thời Kỳ quay người lại, cằm của Phong Nhiên nhẹ nhàng chạm vào trán Thời Kỳ.

Haiz!

Thời Kỳ nhẹ than một tiếng.

"Ngôi nhà này cần phải được sửa sang lại, anh không thích phong cách hiện tại." Trước mặt Phong Nhiên, Thời Kỳ đặt chìa khóa vào túi xách, "Hơn nữa, đây không phải nhà của anh, là nhà của hai chúng ta. "

Nhà... của hai chúng ta!

Thời Kỳ luôn có bản lĩnh khiến tâm trạng của Phong Nhiên giống như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc. Như bây giờ, Phong Nhiên cảm thấy trái tim mình bay còn cao hơn cả con diều đang bay trong công viên.

“Sửa xong rồi chúng ta đưa bà qua luôn.” Thời Kỳ nắm tay Phong Nhiên, giống như một cặp đôi bình thường bên đường, “Còn Hứa viện trưởng kia nữa, anh không thích anh ta lắm. Anh ta biết nhiều chuyện liên quan đến em hơn anh, anh sẽ ghen!”

“Hehehe, vậy sau này em sẽ ít gặp anh ấy hơn.”

Phong Nhiên đồng ý rất sảng khoái, không chút do dự.

"Hắt xì!" Hứa Nguyện ở trong viện dưỡng lão nơi xa hắt hơi một cái.

"Viện trưởng, anh bị cảm phải không?" Y tá nhỏ lo lắng hỏi Hứa Nguyện đang lau mũi.

"Không sao đâu." Viện trưởng Hứa đáp lại rồi đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn trước mặt.

"Viện trưởng, làm thế nào đây? Chúng ta có nên... báo cảnh sát không?" Cô y tá nhỏ cũng nhìn về phía bàn của Viện trưởng, trên đó có một em bé đang nằm.

Hứa Nguyện xoa xoa huyệt thái dương đang nhảy thình thịch.

Đây là đứa trẻ anh ta nhặt được ở cửa viện dưỡng lão lúc sáng, cũng đã xem qua hết hệ thống giám sát. Mặc dù người kia vứt bỏ đứa bé lúc trời tối đen, cô ta cũng quấn rất kỹ, nhưng Hứa Nguyện vẫn nhận ra.

Hứa Nguyện không đáp lời của y tá nhỏ. Không lâu sau, điện thoại di động của anh ta reo lên, Hứa Nguyện liếc nhìn tên người gọi rồi nhấn nút trả lời.

"Xin lỗi anh cảnh sát, lại làm phiền anh rồi."

"Ài, bạn của lão đại cũng là bạn của tôi." Viên cảnh sát nhỏ cười phóng khoáng, "Người mà anh nhờ tôi tra đã tra ra được rồi. Người này lúc ba giờ chiều đã mua máy bay đến Los Angeles, có cần tôi tìm cách ngăn cản người này không?"

Hứa Nguyện nhìn đồng hồ, hiện tại đã là một giờ rưỡi chiều. Từ nơi này đến sân bay mất hai tiếng lái xe.

"Không cần."

Xem ra người kia không muốn nhìn thấy đứa trẻ nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nguyện ngồi trong văn phòng thật lâu, đến khi y tá gõ cửa lần nữa thì Hứa Nguyện đã thay quần áo thường ngày, “Báo cảnh sát đi."

Biết mẹ của đứa trẻ là ai thì có thể làm thế nào chứ? Anh ta đã không còn là kẻ đáng thương mà người khác có thể tùy ý bắt nạt nữa. Anh ta không có lý do gì phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của người khác.

Anh ta không muốn liên quan đến bất cứ người nào họ Hà trong tương lai nữa.

Cho dù là một đứa trẻ cũng không được.

Những ngày vui vẻ luôn ngắn ngủi, chớp mắt một cái, kỳ nghỉ đông ngày đêm múa hát của Phong Nhiên đã đến hồi kết. Vì việc học của mình, Phong nào đó không thể không lên máy bay để đi học.

Lằng nhà lằng nhằn mấy ngày, đêm trước khi đi, cậu hận không thể vò Thời Kỳ vào cơ thể rồi mang anh đi cùng. Đến mức khi cậu rời khỏi nhà, Thời Kỳ vẫn còn đang ngủ trên giường.

Tài xế taxi nhìn Phong Nhiên không muốn nói chuyện phiếm với mình, bất đắc dĩ mở radio trên ô tô lên.

Giọng nói của người dẫn chương trình phát ra từ bộ đàm rít lên: “Xin hỏi thầy Vương, thầy nghĩ thế nào về sự sụp đổ của hai gã khổng lồ Tề thị và Giản thị?”

“Tôi nghĩ câu hỏi này nên hỏi người làm trong lĩnh vực giáo dục thay vì hỏi người làm kinh tế như tôi. Ngày nay, khoa học công nghệ phát triển nhanh chóng nhưng trình độ giáo dục của con người lại không theo kịp. Nhà họ Tề và nhà họ Giản là hai ví dụ điển hình. Nếu một gia tộc dù lớn đến mấy mà không có người thừa kế phù hợp thì sẽ chỉ trở thành một đống đồng nát sắc vụn, thậm chí còn gây hại cho xã hội”.

Tài xế taxi nghe vậy, chậc chậc hai tiếng đồng ý.

Phong Nhiên cảm thấy tò mò, ngồi thẳng người nhìn chú tài xế.

"Chú cũng biết nhà họ Tề và nhà họ Giản à?"

“Ài, giờ cả Tấn Thành ai mà không biết. Tôi nghe nói hai đứa con trai lớn của hai chủ gia tộc này đều đã vào đồn. Mấy ngày nay rất ồn ào huyên náo, nghe nói hình như có người nào đó gửi báo cáo nặc danh cho phía trên. Haiz, lũ sâu bọ này phải đánh chế/t mới được." Tài xế tức giận, Phong Nhiên ngồi nghe ở phía sau liên tục gật đầu.

"Chú đúng là có giác ngộ."

Tài xế nghe thấy điều này thì vui vẻ, lập tức giống như mở đài, kể lại hết những chuyện mình nghe được không sót một chữ, thậm chí còn thêm mắm thêm muối một chút, còn hận không thể đứng lên thay dân trừ hại.

Phong Nhiên ứng lời suốt cả đường đi, khi đến sân bay, nỗi buồn chia tay Thời Kỳ đã vơi đi mấy phần.

Ngồi ở phòng chờ máy bay, Phong Nhiên lấy điện thoại di động ra và bấm vào tin nhắn WeChat. Tin nhắn cậu gửi trước khi rời đi vẫn chưa được trả lời.

Xem ra vẫn chưa tỉnh.

Phong Nhiên có chút thất vọng, vừa định thoát khỏi giao diện trò chuyện và chuẩn bị tắt điện thoại thì một tin nhắn hiện ra ở hộp trò chuyện trên cùng.

Là một tấm ảnh.

Phong Nhiên bấm vào, sau đó...

Cậu đột nhiên tắt điện thoại, giây tiếp theo tai và cổ lập tức giống như tôm luộc, đỏ đến mức dường như sắp chảy nước.

"Chế/t tiệt!"

Phong Nhiên cảm thấy người anh em nào đó của mình có vẻ hơi không nghe lời.

Điện thoại lại rung lên, khuôn mặt Phong Nhiên gần như nhăn lại. Cậu vừa mong chờ vừa hồi hộp mở điện thoại ra, lần này là tin nhắn thoại.

Trực giác mách bảo cậu phải đeo tai nghe.

Phong Nhiên đeo tai nghe vào, kết nối Bluetooth, ngón tay run rẩy bấm vào tin nhắn thoại kia.

Giọng người đang nói chuyện có hơi khàn, mang theo nụ cười trầm thấp, như thể đang uống loại rượu mạnh nhất trong quán rượu ở Siberia.

“Đây là hình phạt dành cho việc em rời đi mà không nói lời từ biệt.”

Âm thanh cuối cùng giống như móc câu, khiến Phong Nhiên ước gì mình có thể về nhà ngay bây giờ.

Hối hận! Bây giờ thật sự rất hối hận!

Sao hồi đó không học Đại học ở Tấn Thành!