[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 71

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 71 - Đây là bí mật của anh

Thời Kỳ cảm thấy mình nhất định bị mê hoặc.

Bằng không sao anh lại dễ dàng gật đầu như vậy?

Anh thậm chí còn không nhớ mình đã hôn Phong Nhiên như thế nào, có lẽ là vì Cực quang thuộc về cậu quá đẹp, cũng có thể là do ngọn đèn đêm ngoài đường không sáng kia, Thời Kỳ đã trải qua một đêm này khá ổn.

Đến mức sáng hôm sau khi nhìn thấy ánh mắt Phong Nhiên, anh vẫn còn bối rối.

"Chào buổi sáng."

Phong Nhiên giống như một con husky đã hoàn toàn giải phóng bản năng tự nhiên của mình, vất vả lắm mới nhịn được đến khi Thời Kỳ tỉnh dậy, không kiềm chế được mà cọ cọ cái đầu to của mình vào cổ anh.

Vừa mới sáng ra đã cọ Thời Kỳ đến bốc hỏa.

“Mau xuống giường.” Thời Kỳ tức giận đá cậu ra khỏi ổ chăn.

Lúc hai người thay đồ rồi đi xuống lầu chuẩn bị trả phòng, thì lễ tân còn đang xem bộ phim đạo đức gia đình giống bà cụ bó chân kia.

"Hai người muốn đi xem Cực quang à? Hôm nay thông xe rồi." Nói xong, lễ tân lấy từ ngăn kéo ra hai tấm vé và đặt lên bàn.

Phong Nhiên gần như nghẹt thở khi nhìn thấy nó.

Đó là vé vào cửa khu cắm trại kia.

Thời Kỳ tuy không hiểu tiếng Nga nhưng anh vẫn nhớ dáng vẻ khu cắm trại đó.

Nhanh tay lẹ mắt, Thời Kỳ đã cứu được hai tấm vé.

Nhìn bộ dạng Phong Nhiên như vậy, nếu hai tấm vé này rơi vào tay cậu thì có lẽ sẽ bị ngũ mã phanh thây mất.

"Chúng ta đi thôi."

Thời Kỳ trả tiền, không thèm nhìn người nào đó đang thở phì phò mà kéo tới nhà ga.

"Tối qua không phải đã nhìn thấy Cực quang rồi à? Sao lại muốn đi nữa?" Phong Nhiên nhấc mông lén tiến về phía Thời Kỳ, cố gắng dùng sắc đẹp của mình để dụ dỗ Thời Kỳ từ bỏ việc xem Cực quang, "Chúng ta về nhà đi, nơi đó lạnh lắm.”

“Không phải lúc đầu em nói muốn ngắm Cực quang à?” Thời Kỳ muốn cười. Mặc dù dáng vẻ Phong Nhiên bày mưu nghĩ kế rất mê người, nhưng Thời Kỳ vẫn là thích dáng vẻ ngốc nghếch hiện tại của cậu, nhìn rất muốn đưa tay xoa đầu cậu.

“Em hối hận rồi!” Phong Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận, lời này nói ra, khiến cô gái bên cạnh liên tục quay đầu lại, thậm chí còn tránh hai người bọn họ xa một chút.

Mặt Phong Nhiên hơi đỏ, ghé sát vào tai Thời Kỳ, cố nén âm thanh tủi thân nói, “Giờ em không thích ngắm Cực quang nữa, chúng ta về đi.”

Phong Nhiên thật sự không muốn đi đến nơi đó, dù sao lần trước cậu từ nơi đó trở về đã mất nửa cái mạng. Phong Nhiên cảm thấy nơi này không may mắn, khắc cậu.

Thời Kỳ không nói gì, chỉ nhìn mái tóc bồng bềnh của Phong Nhiên, nhìn Phong Nhiên có chút hoảng sợ.

"Nếu em thật sự muốn đi, anh cũng sẽ..."

Vẫn là không nhịn được, Thời Kỳ đưa tay vuốt tóc Phong Nhiên, sau đó đội chiếc mũ chó mà cậu mãi không chịu đội lên đầu cậu.

"Đi thôi, hôm nay nếu nhìn thấy Cực quang thì anh sẽ nói cho em một bí mật, một bí mật trên thế giới này chỉ có mình em biết."

Những lời này rất có sức hút đối với Phong Nhiên, thế là Phong Nhiên vừa mới chống cự như một học sinh tiểu học sắp bị đưa đến trường, giờ lại trông như đang muốn đi chơi xuân. Thời Kỳ cũng hoài nghi, nếu không phải chân cậu quá dài và chiếc ghế quá thấp, không chừng cậu sẽ đung đưa hai chân quá.

Xe đến đúng giờ, Phong Nhiên kéo Thời Kỳ lên xe trước tất cả mọi người một bước.

Tuyết trắng mênh mông, Thời Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng của anh phản chiếu trên cửa sổ khiến anh có thể nhìn rõ nét mặt mình.

"Cực quang."

Thời Kỳ nhẹ giọng thì thầm.

Anh nhìn Phong Nhiên đang nghịch điện thoại di động, cũng không biết đang làm gì, chỉ là nụ cười trên mặt cậu sắp tràn ra ngoài.

“Được rồi.” Phong Nhiên đã sớm chú ý tới ánh mắt của Thời Kỳ, bây giờ đưa màn hình điện thoại về phía Thời Kỳ như thể đang dâng bảo bối, “Đã đặt phòng xong rồi, hehe, may mà chúng ta ra tay nhanh, chỉ còn lại một phòng cuối cùng.”

"Nhưng mà, hai chúng ta chỉ có thể ngủ chung một phòng, anh... chắc sẽ không để ý nhỉ?" Đôi mắt to của Phong Nhiên không chớp, nhìn rất chân thành.

Thời Kỳ xem không hiểu tiếng Nga trong điện thoại, nhưng anh có thể hiểu được Phong Nhiên.

Dáng vẻ Phong Nhiên chững chạc đàng hoàng, nói không chớp mắt, chắc chắn là đang lừa người.

Để ý?

Nếu anh để ý thì đêm qua đã không có chuyện hai người ngủ trên một giường.

"Để ý chứ, anh nhớ là trong phòng có túi ngủ." Thời Kỳ nhìn đôi mắt càng lúc càng trợn to của Phong Nhiên, nhịn cười, "Em ra ngoài ngủ thôi."

"Vậy thì em sẽ chết cóng mất!"

"Aiya, nhóc con, không đâu, không đâu. Tối nay cậu có thể đi cùng chúng tôi, chúng ta sẽ tổ chức tiệc!" Người nước ngoài ngồi cạnh Phong Nhiên nghe thấy cậu nói thì vô cùng nhiệt tình vỗ nhẹ vào vai cậu, ra hiệu cậu không cần phải lo lắng về chỗ ở.

Vai Phong Nhiên bị vỗ nhẹ đã chùng xuống hai phần, nụ cười trên mặt đều là nghiến răng nghiến lợi. Hết lần này tới lần khác, người nước ngoài không nhìn ra, thậm chí còn lôi kéo Phong Nhiên nói chuyện trên trời dưới đất. Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Phong Nhiên, Thời Kỳ không thể nhịn được mà bật cười.

Phong Nhiên bị người nước ngoài trời sinh đã có trình xã giao đỉnh của chóp dài dòng đến hơi bực bội, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thời Kỳ đang che miệng cười trộm, tâm trạng trong nháy mắt tựa như nắng sau mưa.

"Đến rồi."

Xe dừng lại, Thời Kỳ đưa tay vỗ vỗ Phong Nhiên đang nhìn chằm chằm anh, thậm chí còn không biết che giấu mắt chó ngốc nghếch của mình.

"Ò." Phong Nhiên cầm lấy cuốn sách của Thời Kỳ và xuống xe, lấy hành lý của mình rồi đưa Thời Kỳ đến quầy lễ tân của khu cắm trại.

Sau khi làm xong các thủ tục, Thời Kỳ đi đến lều của mình. Anh nhìn lại vị trí của mình, so sánh với trí nhớ trước đó, nếu anh nhớ không nhầm thì nơi anh ở lần trước hẳn là… xa chỗ hiện tại nhất.

"Có vẻ như thật sự đã để lại bóng đen tâm lý rồi." Thời Kỳ thấp giọng lẩm bẩm.

Màn đêm buông xuống rất nhanh, Thời Kỳ đang định tìm Phong Nhiên không biết đã chạy đi đâu để đi ăn tối thì ngoài cửa xuất hiện một cái đầu nhỏ, sau đó khuôn mặt của Phong Nhiên hiện ra trước mặt Thời Kỳ.

"Đây là Kurus, nhóc ngồi trên xe vừa nãy là con trai của người nước ngoài kia. Bọn họ đang làm đồ nướng, anh có muốn cùng nhau ăn tối không?" Hai khuôn mặt nhỏ một trên một dưới đều nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi, Thời Kỳ hoàn toàn không có cách nào để từ chối.

“Đi thôi.” Thời Kỳ cầm áo khoác lên, anh còn tưởng rằng hôm nay sẽ là thế giới dành cho hai người nữa chứ.

Nhưng mà, ký ức lần trước quả thực không mấy tốt đẹp, hôm nay có thêm vài người, có lẽ sẽ khiến Phong Nhiên an tâm hơn một chút.

Nghĩ như vậy, chút kỳ quái nho nhỏ trong lòng Thời cũng đã biến mất.

Thời Kỳ đồng ý, nhưng không biết Kurus làm gì mà chạy lon ton đi đâu đó. Trong lúc nhất thời chỉ còn lại Phong Nhiên và Thời Kỳ.

"Nhóc đó sao vậy?" Thời Kỳ khó hiểu.

"Em cũng không biết." Phong Nhiên giả vờ như không biết gì, đẩy Thời Kỳ về phía lều của hai cha con Kurus.

Thời Kỳ nhìn lều bạt hai bên đường đều trống trơn, không nói nên lời.

Con chó ngốc này giờ còn không thèm giả vờ khi lừa người khác nữa, ở đây không có ai ở, sao có thể không có chỗ chứ?

Phong Nhiên hiển nhiên cũng biết điều này, nhưng bây giờ cậu cũng không để ý nữa. Dù sao cũng đã lừa Thời Kỳ không phải một hai lần, nếu anh ấy tức giận... vậy thì cậu sẽ quỳ ngoài cửa một đêm.

Phong Nhiên cuối cùng cũng nhìn rõ Thời Kỳ, chính là người cứng miệng mềm lòng.

Tất nhiên, đó là lúc anh thật sự vẫn còn tình cảm với mình. Nếu anh ấy không còn thích mình nữa thì khi đó trái tim của Thời Kỳ có thể còn cứng hơn cả đá.

Mùi thịt nướng quả thực là thứ là không thể cưỡng lại đối với một người có cái bụng đói kêu vang. Đặc biệt là tay nghề rất tuyệt của lão Kurus, đồ nướng của ông lại mang hương vị rất Đông Bắc.

Thời Kỳ đang ăn vui vẻ, không để ý tới ánh mắt của Phong Nhiên và cha con Kurus đang giao lưu với nhau.

"Anh ơi, em muốn đi vệ sinh, anh có thể đưa em đi được không?" Thời Kỳ ăn xong mở mắt ra, nhóc Kurus đi tới nói và Thời Kỳ bằng tiếng Trung không mấy lưu loát và khẩu âm kỳ lạ.

Thời Kỳ ăn uống vui vẻ, không muốn di chuyển. Vốn định quay lại chọc chọc Phong Nhiên bảo cậu đưa bạn nhỏ đi, nhưng Phong Nhiên và lão Kurus đã say đến xiêu vẹo. Đừng nói đưa bạn nhỏ đi nhà vệ sinh, hai người này có thể đứng dậy được hay không còn là vấn đề.

Không còn cách nào khác, Thời Kỳ chỉ có thể cam chịu đứng dậy.

“Đi thôi bạn nhỏ.”

Nhóc Kurus gật đầu, đi tới bên cạnh Thời Kỳ, vươn bàn tay nhỏ bé ra nắm lấy ngón tay của Thời Kỳ.

"Anh ơi, anh thật xinh đẹp." Nhóc Kurus nói câu này bằng tiếng Nga, Thời Kỳ không biết có nghĩa là gì nên chỉ mỉm cười với nhóc rồi dẫn nhóc đi nhà vệ sinh.

Nhưng sau khi hai người rời đi không bao lâu, hai người vừa nãy còn say rượu nằm trên ghế đột nhiên mở mắt.

Lão Kurus nhìn Phong Nhiên, cười ngượng ngùng.

"Haha, thẩm mỹ của con trai tôi đúng là rất tốt."

Phong Nhiên: …

Phong Nhiên quả thực sắp bị làm cho tức chế/t, không nhìn ra nhóc Kurus này còn là một nhóc háo sắc. Nắm tay thì cũng thôi đi, còn trêu chọc Thời Kỳ của cậu.

Bình dấm chua của Phong Nhiên sắp nổ.

Lão Kurus đi vào, ho khan hai tiếng, “Bạn ơi, nếu không sắp xếp thì sẽ không kịp mất.”

Nhà vệ sinh trong khu cắm trại rất rộng, lúc này ở đây không có nhiều người chơi. Hiện tại cũng đã khuya, ở đây càng ít người hơn. Nhóc Kurus có chút sợ hãi dính chặt lấy Thời Kỳ, mãi đến khi từ trong toilet đi ra, cặp mắt sáng lấp lánh kia đã đỏ ngầu.

Chỉ là vì trời thật sự quá tối.

Nếu nói vì có quá ít người nên khu cắm trại không có nhiều đèn sáng thì còn nghe được. Nhưng bây giờ, tất cả đèn trong khu cắm trại đều tắt hết thì có hơi quá đáng rồi.

Đi một mạch về, Thời Kỳ không nhìn thấy ai cả, trời thì tối đen như mực. Nếu không phải nhóc Kurus có khả năng định hướng khá tốt thì có lẽ tối nay Thời Kỳ sẽ phải đi vòng quanh chỗ này mất.

“Cẩn thận.” Trực giác nói cho Thời Kỳ biết có gì đó không ổn.

Cũng không biết có phải vừa nãy anh có uống chút rượu hay không mà lúc này trong đầu Thời Kỳ tràn ngập đủ loại phim kinh dị mà anh đã từng xem.

Lúc này nhóc Kurus vốn rất nghe lời đột nhiên thoát khỏi tay Thời Kỳ, giống như vật hy sinh trong phim kinh dị mà chạy về một hướng khác.

Thời Kỳ theo bản năng muốn vươn tay túm cậu nhóc lại, nhưng cậu nhóc chạy quá nhanh, trong chốc lát đã biến mất trong đêm tối.

"Chế/t tiệt."

Thời Kỳ nhấc chân đi về hướng nhóc Kurus biến mất, băng qua một mảnh rừng bị che kín bởi thứ gì đó, sau đó anh nhìn thấy những cánh hoa hồng trải đầy một mảnh tuyết trắng.

Tuyết trắng, hoa hồng, còn có ánh sáng không hiểu sao đã bị che giấu lúc này lại hội tụ lại với nhau, như thể tất cả những điều đẹp đẽ trên thế giới đều ở đây.

Nhưng trong mắt Thời Kỳ chỉ nhìn thấy Phong Nhiên đứng giữa những cánh hoa hồng, tay cầm đàn guitar.

Nhiệt độ ban đêm có hơi lạnh, bàn tay cầm đàn của Phong Nhiên bị đông cứng đến đỏ bừng. Rõ ràng một giây trước còn đang run rẩy dậm chân sưởi ấm, nhưng vừa nhìn thấy anh thì cậu lại nghiêm túc giống như những nghệ thuật gia đang đứng trên sân khấu nhà hát chuẩn bị biểu diễn cho mọi người trên khắp thế giới.

Thời Kỳ đứng đó không bước tới, Phong Nhiên cười ngốc nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn. Theo động tác của cậu, âm nhạc phiêu đãng vang lên.

Đó là một bài hát mà Thời Kỳ rất quen thuộc.

Luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ

Ví dụ như khi tôi gặp được người

Đôi mắt dịu dàng long lanh của người

Xuất hiện trong giấc mơ của tôi

Tình yêu của người tựa như đám mây không dừng lại trên bầu trời của tôi

Giọng hát của Phong Nhiên rất sạch sẽ (không lẫn tạp chất), sạch sẽ hơn cả tuyết rơi trên cành. Chỉ là có hơi run, không biết là do thời tiết quá lạnh hay vì cậu có chút lo lắng khi hát một bản tình ca trước mặt mọi người.

Có thể nhìn ra lần này chuẩn bị rất vội vàng, có một số ca từ còn bị hát sai.

Ví dụ như lời bài hát gốc rõ ràng là “Dù tương lai có ra sao thì ít nhất hiện tại chúng ta đang rất hạnh phúc.”

Tuy nhiên Phong Nhiên lại hát là “Dù tương lai có ra sao thì chúng ta sẽ mãi luôn ở bên cạnh nhau.”

Thời Kỳ không khỏi bật cười.

Chó ngốc.

Cuối bài hát, lão Kurus vừa mới tung hoa đã lấy đi cây đàn guitar của Phong Nhiên rồi nhét hoa hồng được gói rất tinh xảo vào trong ngực Phong Nhiên.

Phong Nhiên cầm hoa, mặt đỏ hơn cả hoa hồng.

"Khụ khụ, trước giờ.. trước giờ em chưa tỏ tình chính thức với anh." Phong Nhiên một tay cầm micro, một tay cầm hoa hồng.

Thời Kỳ nhìn cậu, hoa hồng được người ta gói cẩn thận bị cậu vò đến có dấu.

"Thời Kỳ, anh có bằng lòng ở bên em lúc này, tương lai và tương lai mãi về sau không?"

Ngay khi cậu nói ra điều này, những người đang xem náo nhiệt ​​nhao nhao bắt đầu vỗ tay ồn ào.

Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên Thời Kỳ gặp phải chuyện như này.

Khi còn ở tuổi thiếu niên, anh đã biết xu hướng tính dục của mình khác với những người khác. Trong bối cảnh xã hội không mấy thoải mái, việc công khai mình là người đồng tính là một điều rất ngu ngốc trong mắt Thời Kỳ.

Nhưng bây giờ, nhân vật chính của chuyện ngu ngốc này đã trở thành anh.

Thời Kỳ cảm thấy hình như mọi chuyện không cũng tệ như anh nghĩ.

Giữa vô vàn tiếng huyên náo, Thời Kỳ từng bước đi tới trước mặt Phong Nhiên, đi thành một vòng tròn được bao quanh bởi những cánh hoa hồng.

Vòng tròn này chỉ có hai người bọn họ. Khi anh bước vào, xung quanh rất ăn ý mà giữ yên lặng.

"Anh có bằng lòng không?" Dường như Phong Nhiên vẫn rất bình tĩnh, nhưng giọng của cậu vẫn không khống chế được mà run rẩy. Rõ ràng là Thời Kỳ đã đồng ý tha thứ cho cậu, nhưng cậu vẫn lo lắng.

Sợ Thời Kỳ sẽ hối hận, sợ Thời Kỳ lại nhớ đến những việc mình đã làm, sợ ở cái nơi không may mắn cho lắm này mình sẽ lại phải trở về nước một mình.

Phong Nhiên nhìn vào mắt Thời Kỳ, không dám chớp mắt.

Thời Kỳ cũng đang nhìn cậu, anh thấy Phong Nhiên chỗ nào cũng căng thẳng.

Thế nhưng... anh cũng đang căng thẳng.

Thật kỳ lạ là Thời Kỳ đã từng trải qua sóng gió lớn, lại thấy căng thẳng trước một màn tỏ tình nho nhỏ như này.

Cũng may anh đủ trấn định, nhìn bó hoa hồng được Phong Nhiên đưa qua, anh vẫn có tâm tư nói đùa.

“Nếu anh không bằng lòng thì sao?”