[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 70

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 70 – Coi như em thắng có được không?

Hành trình lần này, Thời Kỳ và Phong Nhiên không chọn đi máy bay mà chọn chuyến tàu màu xanh lục xuất phát từ Tấn Thành, một đường đi về phía bắc.

Phong cảnh dọc đường rất đẹp, Thời Kỳ tận hưởng loại tốc độ chậm rãi này, cảm giác như thể đây là chuyến tàu duy nhất trên thế giới.

Thế nhưng, người ngồi bên cạnh anh rõ ràng không có loại tâm tình giống anh.

"Hmm... Lần này không nhìn thấy Cực quang thì có thể coi như em thắng có được không?" Phong Nhiên đã chuẩn bị tinh thần mấy ngày nay, cậu nhìn khuôn mặt lành lạnh của Thời Kỳ, đuổi mấy người muốn bắt chuyện với Thời Kỳ, mới chậm rãi mở miệng.

“Không được.” Ánh mắt Thời Kỳ đang ngắm nhìn phong cảnh chuyển sang Phong Nhiên ngồi bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói lại không hề nể nang gì, “Người làm sai thì không có tư cách cò kè mặc cả.”

Phong Nhiên tủi thân.

Chó con Phong Nhiên thở dài!

"Được rồi."

Nhìn Phong Nhiên giống như một chú chó con bị ướt sũng, nụ cười lớn của Thời Kỳ đột nhiên giảm bớt hai phần. Anh thật vất vả mới khống chế được nét mặt của mình, ánh mắt lại nhìn vào cửa sổ lớn trên xe lần nữa.

Nhiệt độ ở Murmansk vào tháng hai cũng không tính là lạnh lắm, nhưng đối với Thời Kỳ đã sống ở miền Nam từ nhỏ, nhiệt độ này vẫn có chút khó mà tiếp nhận được.

Thời Kỳ cần phong độ hơn nhiệt độ có hơi hối hận.

"Đội cái này đi."

Phong Nhiên nhìn thấy đôi tai của Thời Kỳ có hơi đỏ lên vì lạnh, liền lấy một chiếc mũ từ sạp hàng bên cạnh nhà ga đưa tới.

Khi anh đưa tay ra, anh mới nhìn thấy thứ mình đang cầm rốt cuộc là gì.

Đó là một chiếc mũ lông nhỏ màu trắng có hai tai nhỏ trên đỉnh mũ.

Chủ quầy hàng nhìn thấy khuôn mặt hai người châu Á thì anh ta lắp ba lắp bắp giới thiệu cho hai người với chút tiếng Trung không quá lưu loát của mình.

"Thỏ...lông thỏ hẳn là...rất ấm áp." Phong Nhiên vốn định thu tay lại, nhưng Thời Kỳ đã nhìn thấy. Trông thấy ánh mắt của Thời Kỳ khi nhìn vào hai cái tai thỏ, Phong Nhiên đỏ mặt đến mất tự nhiên.

Hmm...không phải lạnh đến cóng.

Cuối cùng, Thời Kỳ không biết xuất phát từ tâm lý gì mà thật sự đội chiếc mũ thỏ này lên đầu, rõ ràng cái này rất OOC với hình tượng của anh.

Phong Nhiên cũng không mang theo mũ, nên cậu cũng tiện thể lấy một cái mũ ở sạp hàng.

Là một cái mũ màu xám, cũng có hai cái tai trên đỉnh mũ.

Người chủ quán nói với hai người rằng đó là lông sói.

Sói?

Thời Kỳ nghi hoặc, sao anh lại cảm thấy giống… chó?

"Không đẹp à?"

Nhận ra Thời Kỳ đang nhìn chằm chằm vào đầu mình, Phong Nhiên có chút xấu hổ nên đưa tay định cởi mũ, thì lại nghe thấy giọng nói của Thời Kỳ truyền tới.

"Không. Khá là đẹp."

Phong Nhiên: ! ! !

Giọng nói của Thời Kỳ tuy hơi nhỏ nhưng tai của Phong Nhiên rất thính. Mấy chữ nhàn nhạt đó đã khiến Phong Nhiên đang đứng ở Vòng Bắc Cực cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, khiến trái tim cậu đập thình thịch không ngừng.

"Vậy đi thôi." Phong Nhiên không khống chế được khóe miệng của mình, sắp nhếch lên ngang với mặt trời luôn rồi.

Thời Kỳ nhìn bộ dáng không có tiền đồ kia của Phong Nhiên, cảm thấy hai cái tai trên đầu cậu càng giống tai chó hơn.

Chuyến đi của họ không được lên kế hoạch từ ban đầu, họ đến một cách vội vàng và không đặt khách sạn trên đường, chỉ có thể thử vận ​​​​may khi đến nơi.

Hai người đến vài khách sạn, tất cả đều đã kín phòng đặt trước.

Thời Kỳ có hơi không kiên nhẫn, nghĩ rằng hay là trực tiếp đến khu cắm trại mà họ đã đặt lúc trước.

Nhưng ai biết lời vừa nói ra, hai mắt Phong Nhiên lập tức đỏ hoe. Đứng dưới đèn đường, cái bóng bị kéo ra rất dài, dù nói gì cũng không chịu nhích lên một bước.

Cuối cùng Thời Kỳ thật sự không còn cách nào khác, nhìn hai chữ "Nhà nghỉ" viết trên tấm biển đầy dầu mỡ mà thở dài.

“Nếu ở đây vẫn không có phòng…?”

“Vậy chúng ta đi ga xe lửa, em sẽ lấy áo khoác che cho anh.” Phong Nhiên thật sự không muốn đi đến khu cắm trại đó nữa, nên không nói lời nào đã kéo Thời Kỳ đi vào trong nhà nghỉ nhỏ kia.

Lễ tân của nhà nghỉ đang xem phim truyền hình, nhìn thấy có người bước vào, bất đắc dĩ ngước mắt lên.

"Xin hỏi còn phòng không?" Phong Nhiên hỏi bằng tiếng Nga vô cùng chính thống.

Lễ tân nhìn hai người rồi trả lời, “Chỉ còn một phòng thôi.” Nói với giọng Đông Bắc chính thống.

Thời Kỳ có chút quẫn bách, không ngờ lại xảy ra một phân cảnh đẫm máu như vậy.

"Chúng tôi ở."

Thời Kỳ lời đã đến khóe miệng nhưng chưa kịp nói gì thì Phong Nhiên đã đập thẻ căn cước của mình lên bàn.

Lễ tân nhìn cậu như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

Đối mặt với ánh mắt này, Phong Nhiên cũng nhận ra, bây giờ cậu đã không còn ở trong nước nữa.

Được rồi, thật sự là vì giọng Đông Bắc của nhân viên lễ tân này quá chính tông thôi.

“Không cần gì cả, chỉ cần trả tiền thôi.” Lễ tân quay người, lấy một chùm chìa khóa từ phía sau ra, sau đó quay người lại ra hiệu cho hai người đi theo mình.

Bên trong nhà nghỉ nhỏ hoàn toàn khác với bên ngoài dơ dáy bẩn thỉu, bên trong lại rất ấm áp. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên người, tạo thêm bầu không khí thư thái.

Lễ tân mở cửa một phòng,“Trước mười hai giờ ngày mai đưa thẻ phòng cho tôi là được.” Nói xong, lễ tân quay người rời đi, tiếp tục xem phim truyền hình của anh ta.

Thời Kỳ bước vào đánh giá căn phòng này. Căn phòng này không lớn lắm nhưng rất sạch sẽ, trên tường có một cửa sổ cực lớn, ngoài cửa sổ có một trạm đèn đường mờ ảo.

Thành thật mà nói, Thời Kỳ tuy có chút bệnh sạch sẽ nhưng anh khá hài lòng với căn phòng này.

Anh quay lại, vừa định nói gì đó với Phong Nhiên thì nhìn thấy ánh mắt Phong Nhiên rơi vào chiếc giường lớn ở giữa phòng.

Thời Kỳ: …

"Khụ khụ, em đi tắm, nghỉ ngơi sớm một chút."

Không biết Phong Nhiên xuất phát từ tâm lý gì, có tật giật mình mà lấy quần áo trong vali ra rồi đi vào phòng tắm. Rất nhanh sau đó, người này ra khỏi phòng tắm với đầu tóc ướt đẫm.

"Anh đi đi."

Thời Kỳ không nói gì liếc nhìn Phong Nhiên một chút, sau đó cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm.

Nơi vừa mới được sử dụng vẫn còn sương mù, Thời Kỳ đứng trong mảnh trắng xóa, cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cái lạnh từ bên ngoài mang vào bị nước nóng xua tan, cả người anh lười biếng đắm chìm trong làn nước nóng. Nếu không phải vì cảnh báo lượng nước nóng, Thời Kỳ còn muốn tắm thêm một lúc nữa.

Thay quần áo xong, Thời Kỳ lau tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Vừa mở cửa, Thời Kỳ đã nhìn thấy một tấm nệm đặt ở khoảng trống giữa giường và cửa sổ. Tấm nệm được phủ thêm một chiếc chăn bông, ở giữa chăn có một chỗ phồng lên, trên chăn lộ ra quả đầu xù... gối cũng hơi ẩm ướt.

Người này nằm mà không sấy tóc?

Thời Kỳ đè nén xúc động muốn kéo người từ trong chăn ra mà cầm máy sấy tóc, vù vù sấy tóc cho mình. Tiếng động lớn đến mức Thời Kỳ thậm chí còn tự hỏi liệu lát nữa khách ở bên cạnh có gõ vào tường hay không.

Nhưng dù âm thanh lớn như vậy, người nằm trên nệm vẫn không mảy may nhúc nhích.

Không hề có chút kỹ thuật giả vờ ngủ nào.

Thời Kỳ tức giận đến bật cười.

Đặt máy sấy tóc xuống và tắt đèn, Thời Kỳ tự nhiên nằm trên giường lớn.

Trước đó anh đã kiểm tra, đồ dùng trên giường rất sạch sẽ. Khi Thời Kỳ nằm lên, thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi xà phòng giặt thoang thoảng.

Ngọn đèn đường cạnh cửa sổ đang phát sáng, rèm cửa trong phòng này bị hỏng nên ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào có chút chói mắt, khiến Thời Kỳ hơi khó chịu.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thời Kỳ bị ánh sáng làm chói mắt đến phát cáu. Ngay lúc này, đột nhiên trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng sột soạt, Thời Kỳ nghiêng tai nghe thì phát hiện hóa ra người ở dưới giường đang xoay người.

Động tác của người ở dưới giường rất nhẹ, giống như sợ đánh thức anh.

Thời Kỳ nằm cứng ngắc trên giường, không nhúc nhích.

So với ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh mắt trong phòng càng chói hơn. Nhưng không biết vì lý do gì, Thời Kỳ cảm thấy tâm lý buồn bực sắp không dè nén được kia đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn.

Giống như một bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa dịu xao động trong lòng anh.

Tiếng đồng hồ trong phòng kêu tích tắc, Thời Kỳ nghe rồi bất tri bất giác ngủ mất.

Sáng sớm hôm sau, Thời Kỳ bị lắc tỉnh. Ngọn đèn đêm ngoài cửa sổ hôm qua khiến ánh bực bội bỗng nhiên biến mất, mà thế giới lại tràn ngập một màu trắng xóa.

Tuyết rơi.

Ánh mắt Thời Kỳ không tự chủ mà rơi vào mặt Phong Nhiên.

Thật đẹp.

Anh cẩn thận nghiêng người qua, không hiểu sao lại nhớ đến dáng vẻ cậu đứng dưới đèn đường với đôi mắt đỏ hoe đêm qua.

Rõ ràng lúc giam cầm mình ác như vậy, nhưng mình chỉ mới nói một câu thì đã đỏ mắt.

Thật sự là... Quá đáng yêu rồi!

Tại sao lúc trước anh không phát hiện ra rằng Phong Nhiên sau khi trưởng thành cũng trông rất đáng yêu khi khóc?

Khuôn mặt phối hợp với biểu cảm như vậy, trong cuộc chiến giằng co giữa hai người thì quả thực là phạm quy mà.

Tiểu nhân Thời Kỳ giấu trong lòng bấy lâu nay đang ôm chó con xoay vòng tròn, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, đến mức Phong Nhiên nhận ra có người đang nhìn chằm chằm mình thì mở to mắt nhìn Thời Kỳ, trong lòng còn đang lẩm bẩm liệu có phải Thời Kỳ định thừa lúc mình ngủ mà đánh mình một trận hay không.

Vốn muốn nói "Chào buổi sáng" đã chuyển thành "Anh đang nhìn em à?" trong mớ suy nghĩ hỗn độn này.

Nói xong, Phong Nhiên liền hối hận, chuyện này là sao chứ!

Thời Kỳ nghe cậu nói như vậy, không để lại dấu vết mà ngước lên nhìn: "Ai đang nhìn cậu? Tôi đang nhìn tuyết ngoài cửa sổ."

Phong Nhiên sửng sốt, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này cậu mới nhận ra rằng tuyết đang rơi.

Không biết vì cái gì, ma xui quỷ khiến, cậu hỏi một câu, "Thích không?"

Thời Kỳ yên tĩnh ở phía sau cậu cười khẽ, "Thích."

Tuyết rơi suốt cả đêm, kết quả là hôm nay họ vốn sẽ đi tàu điện để xem Cực quang nhưng vì tuyết dày quá nên tàu điện không chạy được, không còn cách nào khác nên đành phải ở lại nhà nghỉ nhỏ này thêm một đêm nữa.

Sau khi thanh toán tiền phòng, Thời Kỳ và Phong Nhiên đều không muốn ở trong phòng nữa nên hai người đội mũ thỏ và mũ chó cùng nhau bước ra khỏi nhà nghỉ.

Murmansk trong tuyết thật sự quá yên tĩnh, người đi trên đường cũng rải rác, thậm chí cửa hàng hai bên đường cũng gần như đóng cửa hết. Hai người đi trên đường, giẫm lên tuyết, chỉ còn tiếng lạo xạo trên đường.

Hai người đi thẳng một mạch thì Phong Nhiên đột nhiên dừng bước.

Thời Kỳ quay đầu nhìn lại, phát hiện Phong Nhiên đang đứng trước một cửa hàng xem thứ gì đó. Anh cũng nhìn sang, hóa ra là một dòng chữ tiếng Nga.

Thời Kỳ không biết tiếng Nga, nhưng nhìn những thứ bày bán trong cửa hàng này, có vẻ giống như một cửa hàng nhỏ chuyên bán đồ lưu niệm.

Anh lấy điện thoại di động ra, vừa định chụp lại dòng chữ để dịch bằng điện thoại di động thì có một giọng nói vang lên từ phía sau hai người.

"Thật sự là hai người à, đúng là có duyên quá đi!"

Người đang nói là một người đàn ông, Thời Kỳ nhìn qua. Nhìn vào khuôn mặt đó, Thời Kỳ suy nghĩ một lúc mới nhận ra người này là ai.

Đạo diễn kịch câm.

"Sao các cậu cũng ở đây?"

“Chúng tôi đi du lịch.” Thời Kỳ cũng có chút kinh ngạc. Gặp gỡ người quen ở nước ngoài vốn là chuyện rất có duyên, huống hồ bọn họ còn gặp được vị đạo diễn này hai lần ở cùng một địa điểm vào những thời điểm khác nhau.

Điều này không thể đơn giản dùng duyên phận để hình dung.

"Hahahahaha, chẳng phải là đúng dịp sao? Đây là lần thứ hai đoàn chúng tôi đến Nga biểu diễn." Đạo diễn cười vô cùng thoải mái, "Hai người thế nào? Nếu không có chuyện gì thì chi bằng đến xem kịch của chúng tôi, xem chúng tôi có tiến bộ gì không.”

Đạo diễn đã đưa ra lời mời, vốn hai người đều không có việc gì nên đã đồng ý.

Sau bữa trưa, cả hai đến vị trí đã hẹn với đạo diễn, đó là một nhà hát khá nhỏ. Khi hai người bước vào, họ phát hiện vậy mà hầu hết số ghế trong rạp đều đã có người ngồi.

Vì là nổi ý vào phút cuối nên đạo diễn không thể kiếm được vé với vị trí tốt hơn, chỉ có thể tìm được hai chỗ ngồi gần góc, một trước một sau.

Thời Kỳ nhìn tấm vé trên tay, chính là chỗ ngồi trước mặt.

Anh ngồi xuống, không lâu sau thì vở kịch bắt đầu. Dù đã xem nhiều lần nhưng đạo diễn luôn có những thiết kế nhỏ khéo léo để khiến cho mỗi chuyến biểu diễn không hề nhàm chán buồn tẻ.

Chỉ là một lúc sau, điện thoại của Thời Kỳ rung lên một cái, anh nhìn xuống thì thấy đó là tin nhắn Phong Nhiên gửi cho anh.

"Em đói bụng, về nhà nghỉ ăn cơm. Anh về sớm một chút, muộn quá sẽ không an toàn." Thời Kỳ nhìn đoạn chữ viết này, mấp máy môi.

Anh nhìn vị đạo diễn đang đứng cách đó không xa và mỉm cười với anh ta, tự hỏi liệu bây giờ rời đi có bất lịch sự không.

Đè nén ý nghĩ rời đi, buổi diễn cuối cùng cũng kết thúc, Thời Kỳ rời rạp sau khi nói vài lời với ông chủ.

Trên đường trở về, trời đã dần tối, bước chân Thời Kỳ hơi nhanh.

Không biết có phải là do Phong Nhiên đã nói câu muộn quá sẽ không an toàn kia không.

Đi lên cầu thang đến cánh cửa căn phòng quen thuộc, lấy chìa khóa và mở cửa.

Bên trong cánh cửa tối om, ngay cả đèn đêm ngoài cửa sổ cũng không hiểu sao lại không sáng.

Thời Kỳ theo bản năng muốn bật đèn lên.

Anh bấm nút, nhưng đèn không sáng.

"Hỏng?" Thời Kỳ nhíu mày, đang định quay người đi đến quầy lễ tân thì cánh cửa không biết từ lúc nào đã đóng lại.

Trong phòng vang lên tiếng lạch cạch, Thời Kỳ theo bản năng quay người lại.

Chỉ thấy căn phòng vốn đen như mực bỗng nhiên được bao phủ bởi một tầng mây dệt từ ánh sao. Tia sáng dao động đan xen, mờ ảo chiếu sáng căn phòng.

Không giống Cực quang bị giam cầm trong phòng, mà giống như Cực quang tự nguyện rơi vào căn phòng.

Bên trong ánh sáng và bóng tối, một bóng người cao gầy đứng dựa vào tường, như muốn che giấu bóng dáng của mình.

Thời Kỳ thu hồi ánh mắt khỏi ánh sao trên bầu trời rồi nhìn vào người này.

Phong Nhiên cầm đồ chơi nhỏ trong tay, nhìn Thời Kỳ với khuôn mặt đầy chân thành.

"Như này... Coi như em thắng có được không?"