
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 5 - Tôi hối hận vì không sớm dùng cách của mình để khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời!
Rõ ràng đó là một loại hương dâu yếu ớt, nhưng khi đối mặt với hương rượu vodka nồng nặc và mùi hoa hồng ngào ngạt, lại không hề bị áp chế, mà dùng hết sức xua đi mùi hoa hồng, chủ động quấn lên hương rượu vodka.
"Thẩm Uyên, tôi sẽ khiến anh hối hận vì tất cả những gì anh đã làm ngày hôm nay!"
Sau khi Hứa Hàn Châu nói câu này với chút tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, cậu đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi mùi hương đậm đà của vodka.
Đáp lại uy hiếp của Hứa Hàn Châu, khóe miệng Thẩm Uyên dần dần nhếch lên:
" Tôi hối hận vì không sớm dùng cách của mình để khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời!"
Pheromone mùi rượu vodka lại càng thêm mãnh liệt hơn trước, nhưng mà, pheromone lần này không giống như sự cọ xát của tình nhân mà mang theo công kích mạnh mẽ, điên cuồng quét sạch mùi hương hoa hồng đang tràn ngập trong phòng ngủ.
Omega vốn đã hỗn loạn trên giường lại bị áp lực bởi loại pheromone mãnh liệt như vậy, chỉ vẻn vẹn trong thời gian một nháy mắt, Thịnh Hi đạp hai chân một cái, hoàn toàn bất tỉnh.
"Tốt rồi, không ai có thể làm phiền tôi nhấm nháp mùi hương của cậu nữa."
Thẩm Uyên đưa tay vuốt ve gáy Hứa Hàn Châu, có trời mới biết anh yêu thích không thể buông bỏ làn da trắng nõn đó đến mức nào. Có trời mới biết mỗi lần chiếm hữu Hứa Hàn Châu, phải dùng bao nhiêu định lực để kiềm chế bản thân, mới nhịn được ý định đánh dấu người ta hoàn toàn.
Lọn tóc mang theo khí ẩm lắc lư theo chuyển động của Hứa Hàn Châu, nhẹ nhàng cọ vào những ngón tay khớp rõ ràng của Thẩm Uyên, khiến hơi thở của Thẩm Uyên càng thêm bất ổn:
"Hừ... Hứa Hàn Châu, từ lần đầu gặp mặt tôi đã nói với cậu, cho dù cậu muốn cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi. Thế mà bây giờ cậu càng ngày càng nghịch ngợm, cho nên, đây là thời điểm phải thay đổi quan hệ giữa chúng ta...
-----------------
"Cậu chủ, nước hoa của cậu."
"Tôi đã bảo cậu bao nhiêu lần là đừng gọi tôi là cậu chủ rồi. Nếu anh không nhớ được thì cút về nước M đi!!!"
Rõ ràng là phòng tổng thống cao cấp, nhưng mùi pheromone còn sót lại trong phòng vẫn khiến Thẩm Uyên cảm thấy không thoải mái. Nhìn thư ký đang luyên thuyên không ngừng trước mặt, người đàn ông vốn đã chán nản lại càng thêm phiền não.
Thư ký Tống An Chi vừa bị anh mắng, sợ hãi rụt cổ lại, nhanh chóng sửa lời:
"Thưa cậu, chúng tôi đã sắp xếp nước hoa của cậu ở cuối danh mục đấu giá, làm vật phẩm đấu giá cuối cùng. Ngoài ra, sau cuộc đấu giá này, mọi người sẽ biết cậu đã đến Đế đô, và sẽ có càng nhiều người muốn cùng cậu chế tạo nước hoa. Chúng ta thực sự không làm nước hoa…”
"Tôi đã nói điều này vô số lần rồi. Nước hoa tôi làm ra không được bán dưới dạng hàng hóa!! Chẳng lẽ anh không biết chính xác tại sao tôi lại làm ra những loại nước hoa này à?"
Tống An Chi đương nhiên biết, bởi vì thuộc tính thứ hai của Thẩm Uyên đặc biệt, khứu giác của anh khác hẳn mọi người.
Bình thường alpha và omega cần phóng thích pheromone thì người khác mới ngửi thấy, nhưng Thẩm Uyên thì khác.
Chỉ cần người ta phân hóa ra thuộc tính thứ hai, cho dù đối phương không phóng thích pheromone thì Thẩm Uyên vẫn có thể ngửi được mùi hương của đối phương.
Mặc dù thuộc tính thứ hai của Thẩm Uyên đặc biệt xuất sắc, dường như không bị ảnh hưởng bởi pheromone của những người này, nhưng thời khắc vô số mùi hương bị trộn lẫn lại, đặc biệt là những mùi đó được khứu giác của Thẩm Uyên khuếch đại lên nhiều lần, luôn khiến Thẩm Uyên cảm thấy buồn nôn.
Để tìm ra một loại mùi hương có thể ngăn chặn tất cả những pheromone này và khiến anh cảm thấy bình yên, Thẩm Uyên mới bắt đầu tự điều chế nước hoa.
Điều đáng ngạc nhiên là khi ở nước M, lúc gửi một số bình nước hoa điều chế hỏng đến các tổ chức từ thiện để bán đấu giá, anh lại trở nên nổi tiếng trong giới nhà giàu, tất cả mọi người đều tìm kiếm nhà chế tạo nước hoa này để đặc chế nước hoa cho riêng mình.