[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 6

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 6 - Mình muốn lấy pheromone của người này! ! !

Cuối cùng, mọi người cũng biết về nhà chế tạo nước hoa bí ẩn này, việc chế tạo nước hoa chỉ là một sở thích, có thể lấy được nước hoa do chính tay anh làm ra hay không chỉ có thể dựa vào duyên phận.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của Thẩm Uyên, Tống An Chi vội vàng đáp:

"Vâng, thưa cậu. Khách sạn này có rất nhiều người, tôi nghĩ cậu cảm thấy rất khó chịu. Hay là, bây giờ tôi kêu tài xế đưa cậu về nhé?"

Thẩm Uyên lại xua tay:

"Không cần, lần này tôi đến đây với ý định khai thác thị trường Đế đô. Tổ chức tiệc tối từ thiện này cũng là để làm quen với những người trong vòng này trước. Anh lấy máy tính có thể kết nối với camera ở hiện trường cho tôi, sau khi đấu giá kết thúc tôi sẽ rời đi."

"Vâng thưa cậu."

Tống An Chi cài đặt máy tính của Thẩm Uyên xong rồi xuống lầu trước, với tư cách là người tổ chức lần này, Thẩm Uyên không lộ mặt, mọi việc tiếp đãi đều giao cho Tống An Chi.

Thẩm Uyên đang ở trong phòng kiểm tra tài liệu về các tập đoàn gia tộc và công ty trong Đế đô mà anh đã thu thập trước đó, khi ở một mình, cuối cùng anh cũng có thể phóng thích pheromone của mình ra, áp chế tất cả mùi khác trong phòng.

Tuy nhiên, chỉ một lúc sau, ngoài cửa có tiếng động, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài...

Thẩm Uyên khẽ nhíu mày, vội vàng thu hồi pheromone, có chút không vui nói:

"Tống, tôi đã nói nhiều lần rồi, trước khi vào nhớ gõ cửa trước. Tôi..."

“Đùng” một tiếng nặng nề cắt ngang lời nói của Thẩm Uyên, lúc này Thẩm Uyên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nơi đó có một người lạ đang ngã xuống.

"Chậc! Tống An Chi khóa cửa thế nào vậy!"

Thẩm Uyên lập tức hiểu ra có người đi nhầm chỗ. Anh đứng dậy, đang định đi ra cửa, nhưng ngay sau đó, Thẩm Uyên phát hiện ra một điều khiến anh vô cùng kinh ngạc, người đàn ông trước mặt tựa hồ đã bước vào giai đoạn phân hóa.

Mùi dâu tây như có như không tỏa ra, rõ ràng mùi hương kia nhạt như vậy nhưng Thẩm Uyên vẫn có thể bắt lấy một cách hoàn hảo.

Mà mùi hương pheromone của đối phương lại giống như đang chơi trốn tìm với anh, ngay khi anh muốn đuổi theo thì lại phát hiện mùi dâu kia lại đột nhiên biến mất.

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên anh không cảm thấy khó chịu bởi pheromone của người khác, ngược lại anh rất thích mùi hương nhàn nhạt này! !

“Mình muốn lấy pheromone của người này! ! !”

Ý nghĩ này trong đầu anh chỉ trong chốc lát đã từ một hạt giống phát triển thành một cây cao lớn chót vót, bóng cây xanh um tùm tựa hồ che đậy hết lý trí của Thẩm Uyên.

“Này cậu, cậu ổn chứ?'

Anh đè nén ác ý xâm lược trong lòng, làm ra vẻ mình là một quân tử ôn tồn lễ độ, bước nhanh đến chỗ người đàn ông đó, vẻ mặt lo lắng dịu dàng vừa đủ.

"Ưm.….."

Nghe được giọng của Thẩm Uyên, Hứa Hàn Châu ngẩng đầu lên liền thấy một đôi mắt màu nâu sẫm.

"Anh là ai? Sao lại ở trong phòng tôi?"

Giọng điệu lạnh lùng không hợp với khóe mắt ửng đỏ của cậu, nhưng sự tương phản mạnh mẽ như vậy khiến ngọn lửa trong lòng Thẩm Uyên càng bùng cháy mãnh liệt.

Anh cụp mắt nhìn tấm thẻ phòng mà Hứa Hàn Châu vẫn đang cầm trên tay, lập tức hiểu ra:

"Này cậu, cậu nhầm phòng rồi, đây là 5201, phòng của cậu ở tầng dưới, 5101!" Khách sạn này có ba phòng tổng thống, tầng ba là cao nhất, mỗi tầng một phòng.

Chỗ của Thẩm Uyên là ở tầng cao nhất, còn chỗ của Hứa Hàn Châu là ở dưới một tầng.

Anh bước tới rất ân cần, vươn tay ra định đỡ người trên mặt đất:

"Nhưng tôi nghĩ cậu có vẻ không được khỏe, lại một mình, chi bằng nghỉ ngơi trong phòng tôi đi."