Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 48 - Anh cảm thấy thù lao đáng giá bao nhiêu?
Anh không để ý ánh mắt kinh ngạc của các nhân viên ở phía bên kia camera, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ vài chữ trên màn hình điện thoại di động:
【 Quả thực tôi khá thân với những người thuộc gia tộc S, nhưng tôi có thể nhận được thù lao gì khi trả lời câu hỏi này? 】
Hứa Hàn Châu nhìn dòng chữ này, nhẹ “chậc” một tiếng:
【 Anh cảm thấy thù lao đáng giá bao nhiêu? 】
Một giây sau, khi các nhân viên ở bên kia đại dương nhìn thấy ông chủ của mình nở một nụ cười, bất cứ ai hiểu rõ anh đều biết rằng lúc anh muốn thứ gì thì chắc chắn sẽ giành được.
Tất cả mọi người đều than thở trong lòng, không biết công ty nhà ai lại gặp phải tai ương nữa.
【 Hiện tại toàn bộ thành phố Lục Hải có lẽ đang điều tra tung tích của anh ta, cậu cảm thấy nếu tôi thật sự biết tung tích của anh ta, và khi tin tức này được tung ra thì có bao nhiêu người sẵn sàng trả giá cao để mua nó? 】
Lấy một câu hỏi làm câu trả lời cho một câu hỏi khác, Hứa Hàn Châu biết rằng anh đang nói sự thật. Tin tức này nhất định sẽ rất đáng tiền, ít nhất giá trị còn cao hơn lọ nước hoa của Thẩm Uyên.
Cậu không trả lời ngay bởi vì cần phải cân nhắc kỹ xem thù lao có xứng đáng hay không. Hơn nữa, lần này không chỉ có cậu đến thăm mà còn có cả anh trai cậu nữa.
Trả tiền cho người khác bằng tiền của mình không phải là phong cách của Hứa Hàn Châu.
"Rầm!"
Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng bị một lực rất mạnh từ bên ngoài đẩy ra.
"Hứa Hàn Châu, mày cố ý chơi tao phải không? Toàn bộ chuyện ở hội đấu giá đều là cố ý đúng không?"
Hiện tại không phải đối mặt với cha mình, Hứa Hàn Châu còn cần phải giả vờ ngoan ngoãn nghe lời?
Những chiếc gai nhọn khắp người trong phút chốc dài ra, giọng Hứa Hàn Châu khi mở miệng nói chuyện còn lạnh hơn cả bóng đêm.
“Ha, cố ý thì sao? Chỉ là tôi không ngờ anh ngu ngốc như vậy. Mà đúng thật, ngu ngốc đến mức bỏ ra 20 triệu để mua một lọ nước hoa.”
"Chỉ là tôi thật không ngờ ngay cả 20 triệu mà anh cũng không bỏ ra nổi, còn phải dùng tiền của công ty. Chậc chậc chậc, thật thảm hại!"
"Hứa Hàn Châu..."
Hứa Hạo Khôn nhìn Hứa Hàn Châu, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Đừng đắc ý quá sớm, đừng tưởng rằng tao không biết quảng cáo công ích của idol nhỏ công ty bọn mày đã bị cướp? Đến lúc đó mày không có thành tích, mày cho rằng mày có thể nắm Đồng Sáng trong tay bao lâu?"
"!!!"
Chuyện quảng cáo công ích, Hứa Hàn Châu hôm nay mới nhận được tin tức. Mặc dù Hứa Hạo Khôn không đáng tin cậy về nhiều mặt, nhưng tốc độ cung cấp thông tin của đám bạn bè xấu của hắn lại rất nhanh chóng.
"Hợp đồng còn chưa ký, nhưng anh lại khẳng định quảng cáo công ích của bọn tôi đã bị cướp? Hứa Hạo Khôn, cho nên cha mới nói anh làm việc không đủ vững vàng."
"Mày... mày..."
"Hứa Hàn Châu, mày chớ đắc ý. Cho dù bây giờ mày đã phân hóa thành alpha, thì cũng chỉ mới có được thân phận để có thể cạnh tranh với tao thôi. Còn chưa biết quyền trượng của cha sẽ trao vào tay ai, kết quả cuối cùng như thế nào, hãy đợi đấy."
Sau khi Hứa Hạo Khôn trút giận xong, hắn quay người rời khỏi giường Hứa Hàn Châu. Lại “rầm” một tiếng hung hăng đóng cửa lại, hắn đứng ở hành lang, điên cuồng thở hổn hển.
“Mẹ nó, đồ con hoang đê tiện, mày thật sự cho rằng tao không thể làm gì mày sao? Cmn mày ép tao, tạm thời tao không thể chỉnh mày, nhưng chẳng lẽ không chỉnh được những người bên cạnh mày..."
Nói đến đây, Hứa Hạo Khôn dừng lại, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng điên rồ:
"Đúng, không thể chỉnh được nó thì chỉnh những người bên cạnh nó. Lợi ích có quan hệ mật thiết với nhau."
Hứa Hạo Khôn lập tức lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số điện thoại:
"Alo, lần trước cậu nói với tôi rằng Đạo diễn lớn Tôn Chí cũng tham dự tiệc du thuyền, có đúng không?"
Giọng điệu của người ở đầu bên kia điện thoại vô cùng bỉ ổi:
"Đương nhiên là thật. Chuyện này quá bình thường. Mấy người làm nghệ thuật, ai mà không có đam mê đặc biệt? Mà sao anh lại hỏi chuyện này?"