[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 11

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 11 - Không cần anh trả lại mạng

"Giúp tôi đặt hai vé đi Iceland vào ngày 10 tháng 6."

"À! Anh đi cùng cùng bạn học Phong phải không?" Lâm Mộc hoàn hồn, không nghĩ tới tại sao đột nhiên lại nhắc đến Iceland.

“Ừ.” Thời Kỳ gật đầu, “Chuyện này đừng nói cho Phong Nhiên biết, tôi muốn dẫn cậu ấy đi xem cực quang sau kỳ thi tuyển sinh Đại học.” Nghĩ đến đây, Thời Kỳ đột nhiên bật cười.

Cực quang.

Không biết bạn nhỏ sẽ ước điều gì.

Không biết có phải hy vọng mình biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức hay không.

"Được rồi, tôi còn có việc, về nhà trước đây." Thời Kỳ nhìn đồng hồ chỉ năm giờ, tâm trạng vui vẻ rời khỏi công ty.

Về đến nhà, mở cửa ra, Thời Kỳ nhìn thấy Phong Nhiên đang ngồi trên bàn làm bài tập.

“Sao hôm nay về sớm thế?” Theo như thường lệ, lúc này Phong Nhiên hẳn là đang ở trường.

"Anh Thời, tuần sau ở Kinh Đô có một cuộc thi đấu, tôi muốn tham gia." Trước khi về nhà, Phong Nhiên suy nghĩ rất lâu. Thời điểm cậu trùng sinh là đang học lớp mười, cố gắng hai năm, chỉ cần không có chuyện gì xảy ra thì điểm thi Đại học của cậu nhất định sẽ cao hơn kiếp trước rất nhiều.

Nhưng nếu muốn vào một trường Đại học hàng đầu thì không thể chỉ có kết quả thi Đại học.

Cuộc thi tuần sau là cuộc thi toàn quốc, nếu cậu có thể đạt giải trong cuộc thi này thì cũng sẽ có ích cho kỳ thi tuyển sinh Đại học của cậu.

Kiếp trước giãy giụa trong cạm bẫy của Thời Kỳ, nhưng bây giờ cậu muốn thử một lần.

"Được."

Thời Kỳ muốn có được Phong Nhiên, nhưng không muốn cậu trở thành chim trong lồng.

Thế giói này có rất nhiều thứ đẹp đẽ, đương nhiên phải tự mình trải nghiệm nó.

"Vậy ngày mai tôi có thể về muộn một chút không? Tôi muốn ở lại trường học một lát." Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên hơi nhướng mắt, trong lòng cười thầm.

Hồ ly nhỏ này đang nghĩ cái quái gì vậy?

"Có thể."

Thời Kỳ nhanh chóng đồng ý, không chút nghi ngờ.

Khi Thời Kỳ xoay người lại, Phong Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Mở điện thoại ra, Phong Nhiên nhìn tin nhắn bên kia gửi cho mình.

"Tiểu Phong, người cậu đưa tới tỉnh rồi."

Ngày hôm sau, Khải Thịnh tan học, Phong Nhiên không mang theo cặp sách mà cố tình đội chiếc mũ chưa từng đội rồi che kín mặt, vội vàng biến mất trong dòng người qua lại.

Viện dưỡng lão Thành Bắc là viện dưỡng lão tư nhân chuyên điều trị cho người già mắc bệnh Alzheimer.

Viện trưởng là một người đàn ông trung niên, khoảng ba mươi tuổi, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng, khí chất không giống viện trưởng viện dưỡng lão mà giống một giáo sư Đại học đọc thi thư.

"Tiểu Phong, người cậu đưa tới đã tỉnh, nhưng lại nhất quyết muốn gặp cậu, tôi thật sự... không thể làm gì." Vẻ mặt viện trưởng có hơi bất đắc dĩ, ngón tay thon dài đẩy kính lên, ánh mắt nhìn vào Phong Nhiên mang theo chút ý cười.

“Là tôi đang làm phiền anh.”

"Đừng nói như vậy, nếu năm đó cậu không cứu tôi, có lẽ tôi đã..." Giọng nói viện trưởng có chút run rẩy, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng rồi tiếp tục: "Sau này đừng nói những lời này nữa, đi gặp người đó trước đi.”

Phòng làm việc của viện dưỡng lão Thành Bắc không quá lớn, chia làm hai phòng. Phòng bên ngoài là phòng làm việc của viện trưởng, phòng bên trong thường là nơi viện trưởng nghỉ ngơi, rất ít người tới đây.

Hai người bước vào phòng nghỉ ngơi, trên giường đơn có một người đàn ông quấn băng gạc đang nằm.

“Là cậu cứu tôi à?” Người đàn ông nhìn Phong Nhiên, giọng nói khàn khàn vì bị thương.

Phong Nhiên gật đầu.

Nhắc tới cũng thật trùng hợp, khi Phong Nhiên đi học về, trên đường gặp phải một cuộc rượt đuổi kích thích. Ba chiếc ô tô màu đen đang đuổi theo một người đàn ông đi xe máy.

Phong Nhiên ngồi trên xe buýt chưa kịp thu hồi ánh mắt thì người đàn ông đi xe máy đã nhìn về phía cậu, xuyên qua phần trong suốt ở giữa mũ bảo hiểm, Phong Nhiên nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó.

Chỉ liếc nhìn một cái, Phong Nhiên đã ngây ngẩn cả người.

Cậu đã từng nhìn thấy khuôn mặt này!

Khi còn nhỏ, Phong Nhiên và bà về quê để thờ cúng tổ tiên, khi đó ở quê xảy ra động đất. Phong Nhiên bị mắc kẹt dưới ngôi nhà sập, chính là người này đã cứu cậu.

Gương mặt này, Phong Nhiên đã nhớ thật lâu.

Chỉ là cậu không nghĩ tới lại gặp được hắn ở đây, trong hoàn cảnh này.

"Cậu đã cứu tôi, tôi nợ cậu một mạng." Người đàn ông nhìn Phong Nhiên, giọng điệu trịnh trọng, tựa hồ bây giờ Phong Nhiên nói muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa, hắn sẽ không nói hai lời mà đi luôn.

Thực ra Phong Nhiên cũng muốn nói với người đàn ông rằng cậu trả anh ta một mạng.

Nhưng lời nói phát ra từ miệng cậu lại trở thành: "Nghỉ ngơi trước đi, tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, không cần anh trả lại mạng."

“Tôi không thích nợ người khác.” Người đàn ông cố chấp nói.

“Chờ anh khỏe hơn rồi chúng ta nói lại.” Lần này Phong Nhiên không từ chối.

Cậu muốn trả thù Thời Kỳ, nhưng thực lực hiện tại của cậu quá yếu, nếu... người này có thể giúp cậu, vậy kế hoạch báo thù của cậu hẳn sẽ đơn giản hơn nhiều.

Lần này người đàn ông không nói gì nữa, lặng lẽ nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Đi thôi.” Viện trưởng vừa nhìn thấy bộ dạng này của người đàn ông là biết hắn đang không muốn giao tiếp, cho nên chỉ có thể cùng Phong Nhiên rời đi trước.

"Cậu muốn sắp xếp cho cậu ta như thế nào?"

“Vẫn chưa nghĩ ra.” Phong Nhiên nhìn cánh cửa đã đóng lại, “Khi nào thì anh ta sẽ khỏe lại?”

“Khả năng hồi phục của cậu ta vượt xa người thường, nhiều nhất là một tháng nữa là cậu ta có thể xuống đất.” Viện trưởng đột nhiên dừng lại, "Nếu muốn cậu ta làm chuyện hao tổn thân thể thì thời gian phải dài hơn một chút, tôi đề nghị ít nhất cũng phải nửa năm sau."

“Vâng.” Phong Nhiên gật đầu. Sau khi có được câu trả lời mình mong muốn, Phong Nhiên không còn xoắn xuýt vấn đề này nữa: “Bây giờ tôi có thể đi thăm bà tôi không?”

"Lúc này?" Viện trưởng nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Lúc này bà Phong hẳn là đã ngủ rồi, cậu muốn đi gặp bà ấy thì có lẽ không thể trò chuyện cùng bà."

"Vậy tôi về trước."

Trở về quá muộn, Phong Nhiên cũng lo Thời Kỳ sẽ nghi ngờ.

Mà lúc này, Thời Kỳ đã đợi Phong Nhiên ở nhà hai tiếng đồng hồ đang nhìn vòng tròn treo trên tường quay vòng vòng, điện thoại rung lên hai tiếng.

Thời Kỳ mở ra, người gửi tin nhắn là một dãy số.

Thời Kỳ nhìn tin nhắn trên điện thoại, nhắm mắt lại, khẽ thở dài.

"Đã gặp người rồi."

Bạn nhỏ, trò chơi đã bắt đầu rồi.

Hươu chết vào tay ai, rửa mắt chờ xem đi.