[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 43

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 43 - Hủy vé máy bay

Reng reng reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại khó chịu vang lên trong căn phòng nhỏ, Phong Nhiên vất vả lắm mới ngủ được một lúc duỗi tay ra, tức giận nhấn nút trả lời.

"Alo."

"Alo, xin chào, anh là Phong Nhiên phải không?" Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ đầu bên kia của điện thoại, Phong Nhiên mê man, phải rất lâu mới ừ một tiếng bằng giọng mũi dày đặc.

"Là như vậy, tôi là nhân viên chăm sóc khách hàng của hãng hàng không Nam Phong, mã số công việc của tôi là 1122. Anh Lâm Mộc đã đặt vé máy bay đến Thụy Sĩ cho anh vào ngày 10 tháng 6 ở công ty chúng tôi. Vé này đã bị hủy ngày hôm qua, chúng tôi có gọi điện cho anh Lâm Mộc nhưng vẫn chưa liên lạc được nên muốn hỏi anh xem hành trình của anh có thay đổi không?

Nghe xong lời này, suy nghĩ của Phong Nhiên trở nên thông suốt.

"Chỉ có mình tôi thôi à?"

"Không, còn có anh Thời Kỳ nữa, không biết anh có biết anh ấy không?" Giọng nữ dịu dàng truyền đến từ điện thoại di động, khiến tim Phong Nhiên bỗng nhiên nhảy lên hai lần.

"Xin hỏi có cần thay đổi hành trình không ạ?" Một lúc lâu không thấy Phong Nhiên trả lời, nữ nhân viên chăm sóc khách hàng trong điện thoại lặp lại lần nữa.

“Không cần, hủy đi.” Giọng Phong Nhiên thờ ơ, đưa tay muốn ôm người bên cạnh, nhưng người đó đã không còn ở trên giường nữa.

“Còn ba mươi ngày nữa.” Phong Nhiên đếm ngày, kỳ thi tuyển sinh Đại học sẽ kết thúc sau ba mươi ngày, như vậy cậu sẽ có rất nhiều thời gian dành cho Thời Kỳ. Đi ngắm cực quang hay đi đâu đó cũng được, miễn là có hai người họ thì ở đâu cũng được.

Nghĩ đến đây, Phong Nhiên duỗi người ra. Hiếm khi hôm nay thức dậy muộn, tại sao lại không thấy Thời Kỳ?

Phong Nhiên cảm thấy liệu mình có nên cài đặt thiết bị định vị cho Thời Kỳ hay không.

Khi thấy Thời Kỳ mang đồ đi vào, mái tóc Phong Nhiên rối bời vì ngủ, vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi phòng.

“Sao vậy?” Thời Kỳ buồn cười vuốt ve mái tóc bay phấp phới của Phong Nhiên, giống như vuốt ve chó con vậy.

Phong Nhiên cúi đầu nhìn món ăn trong tay Thời Kỳ, sau đó tự nhiên đưa tay nhận lấy, “Vừa nãy mở mắt ra không thấy anh.” Người nào đó đáng thương tựa cằm lên vai Thời Kỳ.

“Không thấy anh nên lo à?” Thời Kỳ có hơi buồn cười, lúc này Phong Nhiên mới cư xử phù hợp với tuổi của mình.

Giọng nói của Phong Nhiên hơi trầm, lề mề hồi lâu mới nói: "Nãy em mới nhận được điện thoại, bộ phận chăm sóc khách hàng của hãng hàng không Nam Phong nói Lâm Mộc hủy vé máy bay đi Thụy Sĩ."

Nghe vậy, thân thể Thời Kỳ hơi cứng lại.

"Lâm…."

“Anh không muốn nhắc đến cậu ta.” Thời Kỳ ngắt lời Phong Nhiên, “Lâm Mộc từ khi tốt nghiệp Đại học đã làm việc cho Khoa học Kỹ thuật Thời Phương. Những năm qua, cậu ta cũng đã giúp anh giải quyết rất nhiều chuyện.”

Nói đến đây, giọng điệu của Thời Kỳ mang theo ý cười, còn có chút chán nản: “Thôi bỏ đi, coi như phần thưởng cho nhiều năm cố gắng của cậu ta.”

"Nhưng anh ta đã phản bội anh. Anh ta không chỉ lấy đi số tiền ở Thụy Sĩ mà còn gây rắc rối cho Khoa học Kỹ thuật Thời Phương. Anh không... hận anh ta sao?" Phong Nhiên nói với giọng điệu giống như bênh vực kẻ yếu cho Thời Kỳ, nhưng Thời Kỳ biết rằng Phong Nhiên đang thăm dò.

Thăm dò tình cảm của anh dành cho Lâm Mộc.

Cũng đang thăm dò mức độ có thể tha thứ khi bị lừa gạt của mình.

Thời Kỳ cười thầm trong lòng.

“Người đã khiến Khoa học Kỹ thuật Thời Phương gặp rắc rối, thậm chí phá sản, không phải là em sao, bạn học Phong.” Thời Kỳ lẩm bẩm trong lòng, tay lại vòng qua cổ bạn học Phong Nhiên, vỗ đầu Phong Nhiên an ủi.

“Không hận.” Giọng nói của Thời Kỳ có chút trống rỗng, như thể anh thật sự không hận, “Lâm Mộc... dù sao cũng không phải là người đáng để anh tiêu tốn thời gian. Nếu anh toàn tâm toàn ý hận cậu ta, anh sợ bình giấm nhỏ lại không vui nữa."

Trong lời nói Thời Kỳ tràn đầy ý cười, nhưng Phong Nhiên lại không cảm thấy vui vẻ chút nào.

Không hận.

Tại sao không hận?

Nếu như em phản bội anh, anh có hận em không?

"Được rồi, chuyện đã qua hết rồi, việc chúng ta phải làm bây giờ là ăn." Thời Kỳ đẩy Phong Nhiên vào bếp, "Anh đã mua rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng…" Thời Kỳ cười khẽ, "Anh không biết làm."

“Anh muốn ăn gì em nấu cho anh.” Phong Nhiên bất đắc dĩ lấy đồ ăn ra, túi này đến túi khác, đều là đồ ăn mà Phong Nhiên thích.

"Sao anh mua nhiều thế?"

"Đây không phải là vì em sắp thi sao? Tất cả để bồi bổ cho em, thuận tiện thư giãn một chút." Thời Kỳ giống như một ông bố già, rất lo lắng cho con trai mình đang chuẩn bị cho kỳ thi.

“Thư giãn à.” Phong Nhiên đi đến phía sau Thời Kỳ, nhẹ nhàng ôm lấy anh, “Thật ra, có một cách để em thư giãn dễ dàng hơn.”

Phong Nhiên nhéo eo Thời Kỳ. Trên eo Thời Kỳ có hai hõm eo, đó là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Thời Kỳ. Lúc ở trên giường, chỉ cần Phong Nhiên đụng một cái thì cơ thể của Thời Kỳ sẽ không kiềm chế được mà run lên.

Phong Nhiên vô cùng thích nơi này.

Đúng như dự đoán, Thời Kỳ không nhịn được run lên một cái, cả người nhẹ nhàng ngửa ra sau, ngã vào trong ngực Phong Nhiên.

"Phong bạn học, đêm nay ngủ ở phòng kia đi." Thời Kỳ tức giận giẫm lên chân Phong Nhiên, lần này bạn học Phong vốn dục cầu bất mãn cuối cùng cũng thành thật.

Buổi tối sau khi tắm rửa, Phong Nhiên vừa định bước vào phòng thì cửa đã bị khóa lại!

"Bạn học Phong, trước khi thi cứ ngủ ở phòng kia đi." Giọng nói kiêu ngạo của Thời Kỳ truyền tới từ trong phòng, Phong Nhiên vô cùng ngọt ngào cầu xin tha thứ hồi lâu, nhưng Thời Kỳ vẫn không hé nửa lời.

Đến khi ngoài cửa không có tiếng động, Thời Kỳ nằm nhàn nhã trên giường.

“Sao sếp Thời lại có thời gian gọi cho tôi?” Trong điện thoại vang lên một giọng nói khàn khàn, kèm theo tiếng nhạc ồn áo đến chói tai.

"Sếp Ngô, anh có thể tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không? Tai tôi sắp điếc rồi." Rất lâu không đến mấy quán đêm như này, lúc vừa nghe thấy, Thời Kỳ còn cảm thấy có chút không quen.

“Chờ một chút.” Ngô Đại không biết cầm điện thoại đi đâu, một lúc sau, tiếng nhạc bên kia hoàn toàn nhỏ đi rất nhiều.

"Được rồi, nói đi. Sếp Thời là người không có việc thì không đến gõ cửa, sao lại nghĩ đến việc gọi điện cho tôi?" Tay Ngô Đại xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Trần, ra hiệu cho cậu ta rót cho mình một ly rượu.

Nguyễn Trần tức giận cứu lấy khuôn mặt của mình.

"Sếp Ngô, Mioha của anh có thiếu phục vụ bán rượu không?" Giọng nói Thời Kỳ rất lười biếng, cười với Ngô Đại.

Thời Kỳ nói xong liền nghe thấy bên kia có tiếng phụt.

Ngô Đại chưa kịp nuốt rượu xuống đã phun luôn.

"Cậu nói muốn tới chỗ tôi bán rượu?" Giọng Ngô Đại cao vút, tràn đầy kinh hãi, "Không được, cậu là thiếu gia được nuông chiều từ bé, khổ nhục kế này cũng giống thật quá đi."

“Không bỏ được đứa bé thì sao bắt được sói.” Thời Kỳ biết mình không thể giấu được lão hồ ly Ngô Đại, “Phong Nhiên không biết anh, vừa vặn có thể nói Nguyễn Trần giới thiệu việc cho tôi.”

“Được thôi.” Ngô Đại nhìn đôi mắt to tròn lấp lánh như sao trời của Nguyễn Trần, trong giọng nói có chút khó xử.

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Đại nhìn Nguyễn Trần giống như đang tranh công: “Được rồi, tôi đã giúp ân nhân cứu mạng quý giá của cậu rồi đó.”

“Vậy anh Thời sẽ đến làm việc ở quán bar của chúng ta sao?” Đôi mắt Nguyễn Trần lấp lánh. Cậu đã từng nghe nói nhà anh Thời trước đó đã xảy ra chuyện, lúc đầu cậu còn định đi hỗ trợ, nhưng Ngô Đại nói một người kiêu ngạo như Thời Kỳ chắc chắn sẽ không muốn gặp ai vào thời điểm như vậy. Nguyễn Trần suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.

Về sau cậu muốn đi gặp anh Thời, nhưng lại không biết phải nói gì nếu gặp được anh.

Chậm trễ như vậy kéo đến hiện tại.

Bây giờ nghe tin anh Thời đến làm việc ở quán bar của bọn họ, Nguyễn Trần vừa vui vừa không biết anh Thời có buồn không.

"Được rồi được rồi, không đến hai ngày nữa là có thể gặp cậu ta." Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương này của Nguyễn Trần, Ngô Đại đã cảm thấy nóng trong người.

Nói là hai ngày, nhưng sáng sớm hôm sau Thời Kỳ đã đến Mioha trình diện.

“Giờ làm việc từ năm giờ đến ba giờ sáng, làm việc hai ngày thì được nghỉ một ngày.” Với tư cách là ông chủ, Ngô Đại đích thân dẫn Thời tổng đi dạo một vòng, “Đây là quần áo đi làm, cậu chuẩn bị hôm nay đến để làm luôn à?"

“Hmm, ngày mai đi, hôm nay tôi chỉ đến để làm quen với hoàn cảnh thôi.” Thời Kỳ ngồi trên chiếc ghế sofa dành riêng cho Ngô Đại, bóc một quả cam cho mình, “Nhân tiện, cho anh xem một thứ hay ho."

Thời Kỳ lấy một cuốn phim tài liệu dài tám tiếng từ đĩa mạng ra. Đây là thành tích thật của nam chính trong tiểu thuyết khi/êu d/âm, người bình thường cũng không có thể lực như này.

Ngô Đại còn tưởng rằng thứ gì đó hay ho thật, video quá tối, anh ta phải trừng mắt để nhìn, sau đó... đôi mắt anh ta đã bị đầu đ/ộc.

"Mẹ ki/ếp! Thời Kỳ!" Nếu như không phải Nguyễn Trần còn ở dưới lầu, hôm nay Ngô Đại có nói gì cũng sẽ chửi thề trong một tiếng.

“Giúp tôi tìm cách để Tề Nhạc biết chuyện này.” Thời Kỳ tựa hồ không để ý tới sự hung dữ của Ngô Đại, ánh mắt mang ý cười, khiến Ngô Đại muốn đấm cho anh một cú.

"Ý của cậu là?" Ngô Đại có chút nghi hoặc nhìn Thời Kỳ.

"Không sai."

Quậy cho nước đục lên, thì người chìm trong đó mới trốn thoát được.