Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 44 – Gây chuyện
Mở cửa vào nhà, bên trong tối đen như mực, người lẽ ra ở nhà lại không có ở đó, điều này khiến Phong Nhiên rất khó chịu.
Nhấc điện thoại lên, Phong Nhiên đang định gọi điện thì có tiếng bước chân từ hành lang vang lên. Cậu quay lại, bắt gặp đôi mắt quen thuộc kia.
"Em về rồi à." Giọng Thời Kỳ ngọt ngào, mỉm cười rất vui vẻ: "Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."
Thời Kỳ nhìn người nào đó vừa bước vào cửa đã muốn ôm mình, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
"Chuyện quan trọng gì vậy?" Thật ra Phong Nhiên không muốn nghe chuyện quan trọng gì, cậu chỉ muốn ôm Thời Kỳ như thế này, để anh nhất thời không rời khỏi tầm mắt của cậu.
"Anh đã tìm được việc làm!" Thời Kỳ không thấy được biểu cảm của Phong Nhiên khi ôm anh, nhưng anh có thể cảm nhận được sau khi nói xong, áp suất không khí xung quanh Phong Nhiên thấp xuống một chút.
"Công việc?"
"Đúng vậy, chúng ta không thể ăn không mà không làm việc được. Mặc dù số tiền đang nợ đối với anh mà nói là một khoản rất lớn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà." Thời Kỳ dường như đã hoàn toàn thoát ra khỏi bóng ma phá sản, dũng cảm đối mặt với cuộc sống mới.
Chỉ là cuộc sống mới này không phải là cuộc sống mà Phong Nhiên mong muốn.
Phong Nhiên cảm thấy như mình không thể giữ được nụ cười trên khuôn mặt.
"Công việc gì?"
“Là công việc ở quán bar nơi Nguyễn Trần làm việc, anh làm nhân viên phục vụ.” Nói đến đây, trên mặt Thời Kỳ có chút thất vọng, “Nhưng công việc này chỉ có thể tan làm vào ba giờ sáng, nên sau này anh không thể ăn tối với em được.”
“Vậy thì chúng ta không đi nữa.” Phong Nhiên nắm lấy tay Thời Kỳ, cậu căn bản không hề muốn Thời Kỳ rời khỏi nhà chứ đừng nói là ngày nào cũng gặp mặt Nguyễn Trần đó, “Không phải chúng ta còn có chút tiền sao? Thi Đại học xong là em có thể kiếm tiền rồi.”
Phong Nhiên nắm lấy tay Thời Kỳ, giọng nói có chút gấp gáp.
"Anh cũng không tàn tật gì, có thể tự mình kiếm tiền. Yên tâm đi nhóc, cố gắng học cho giỏi đi." Thời Kỳ tránh khỏi tay Phong Nhiên, nghiêm túc vỗ vai cậu.
"Không đi không được sao?" Nhìn Thời Kỳ đi về phía phòng bếp, lạnh lẽo quanh người Phong Nhiên sắp không khống chế được, nhưng khi Thời Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chó con với vẻ mặt đáng thương đang cầu xin.
Thời Kỳ đánh giá rất cao kỹ năng diễn xuất của Phong Nhiên.
Dù sao trong nháy mắt kia, Thời Kỳ cảm thấy lông tơ trên người mình đều dựng đứng.
Đó là bản năng của anh khi gặp nguy hiểm.
“Ừ, đã bàn xong với Nguyễn Trần rồi.” Thời Kỳ thân mật đi tới trước mặt Phong Nhiên, đưa tay xoa đầu chó của mình: “Đợi anh kiếm được tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho em.”
Người đã phá sản còn chưa trả hết nợ như Thời Kỳ sẽ không được các công ty bình thường thuê. Đó là một lý do hợp lý để làm việc trong quán bar.
Nguyên nhân chính là nếu anh ở nhà suốt ngày thì làm sao có thể trao cơ hội cho những người ở bên ngoài.
Thời Kỳ nhìn vào mắt Phong Nhiên, nở một nụ cười thật tươi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, Phong Nhiên không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Thời Kỳ từ chối yêu cầu đưa đón của Phong Nhiên, tự đi xe điện đến quán bar.
Mặc dù nhân viên phục vụ là một nghề vô cùng đàng hoàng, nhưng phần lớn người đến quán bar uống rượu đều có mục đích không đơn thuần. Ngô Đại là một người kinh doanh nên rất hiểu cái này, cho nên trang phục của nhân viên phục vụ quán bar nhìn như che hết sạch nhưng dường như mọi thứ đều phơi bày.
Nhưng Thời Kỳ mặc lại không cảm thấy áp lực gì, anh chỉ cảm thấy những người trong ca làm việc của mình có tâm trạng không tốt.
Vừa đến giờ làm việc, Thời Kỳ nhanh chóng nhập vai mà không hề có gánh nặng tâm lý nào.
Người đến người đi trong quán bar, ánh đèn mờ ảo, Thời Kỳ lạc vào trong đám người nên không mấy dễ thấy, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một ánh mắt vẫn luôn nhìn mình.
“Người mới, ông chủ gọi anh tới.” Thời Kỳ vừa mới phục vụ xong một bàn khách thì có một người đàn ông mặc quần áo giống anh vỗ nhẹ vào vai anh.
"Được."
Tiếng ồn xung quanh quá lớn, Thời Kỳ tiến lại gần người này khi trả lời cậu ta.
Ánh mắt hướng về phía anh lập tức trở nên ác liệt.
Ở chỗ không có ai nhìn thấy, Thời Kỳ không nhịn được cười khúc khích.
“Đi làm vui như vậy à.” Ngô Đại vừa bước vào đã thấy Thời Kỳ đứng ở cửa sổ nhìn xuống, khóe miệng cười tươi đến mức sắp kéo lên tận mang tai.
Cửa sổ tầng hai là cửa sổ một mặt nên nhìn từ bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy khung cảnh bên trong nhưng lại có thể mang đến trí tưởng tượng vô hạn cho người ở bên ngoài.
"Ý này không tệ, vốn dĩ tôi muốn biến tầng hai thành khách sạn. Nghĩ mà xem, phía dưới là quán bar, phía trên là khách sạn, trong phòng có cửa sổ như thế này, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy kích thích rồi."
Thời Kỳ: ....Phụt, anh biến th/ái quá đi!
"Được rồi, nói chuyện chính thôi. Mọi việc cậu yêu cầu đều đã xong hết rồi. Không chỉ Tề Nhạc mà cả Hà An và Giản Minh đều biết cậu làm việc ở đây."
"Vậy thì tốt rồi." Thời Kỳ bắt đầu mong đợi những chuyện xảy ra tiếp theo.
“Nhân tiện, bạn trai nhỏ của cậu cũng ở đây, nhưng cậu đưa đẩy nhiều quá coi chừng ngày mai không rời giường được.” Ngô Đại quan sát người này rất lâu rồi, con nhà giàu chưa từng ăn thịt ngư/ời ở nơi khói lửa trở thành nhân viên phục vụ, vậy mà lại vô cùng tự nhiên, còn trò chuyện rất vui vẻ với khách.
Chỉ trong một đêm, Ngô Đại đã nhìn thấy rất nhiều người nhét thẻ cho Thời Kỳ.
Nếu tất cả nhân viên đều khiến người ta yêu thích như Thời Kỳ, vậy chẳng phải anh ta sẽ phất lên sao?
Đối với lời khuyên của Ngô Đại, Thời Kỳ thậm chí chẳng hề nghe thấy chữ nào.
Dù sao thì Phong Nhiên cũng phải đi học nên không thể tới canh chừng anh mỗi ngày được.
Không biết Ngô Đại có thủ đoạn đặc biệt nào không mà an ninh ở Mioha rất tốt. Ngay lúc Thời Kỳ đang nghĩ đến việc tìm vài người tới mua đồ cho mình thì người mà anh chờ đợi cuối cùng cũng đã đến.
Không những đến mà còn mua một tặng một đến cùng một lúc.
Nhìn thấy mục tiêu ngồi xuống, Thời Kỳ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người nào đó rồi bưng ly rượu đi về hướng khác, đảm bảo người ngồi trên ghế sofa có thể nhìn thấy anh.
"Thưa chị, đây là rượu mà chị gọi." Thời Kỳ đặt rượu trên khay ở trước mặt một nhóm các cô gái, từ chối giọng nữ muốn xin nick WeChat. Khi anh quay người lại, một bóng người khiến người ta chán ghét xuất hiện trước mặt anh.
"Thời Kỳ, đã lâu không gặp."
Đối mặt với người đi tới, trong mắt Thời Kỳ hiện lên vẻ chán ghét. Nhưng nghĩ đến còn đang đi làm, anh không muốn dây dưa với cậu ta quá nhiều.
Người này cũng nhìn ra được Thời Kỳ đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng cậu ta đến đây để gây chuyện.
"Sao thế, không nể mặt như vậy à?"
"Hứa Nham, cậu có thôi đi không!" Thời Kỳ tức giận hất tay Hứa Nham ra, quay người định rời đi, nhưng những người phía sau Hứa Nham đã bao vây anh trước.
Nơi này nằm ở một góc vắng vẻ của quán bar, khu vực trung tâm rất náo nhiệt, có thể nhận thấy ở đây không ai muốn gây chuyện. Nhìn thấy đám người bao vây một người phục vụ, mọi người đều nhao nhao tránh đi vì sợ tai bay vạ gió.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Thấy mình không thể rời đi, Thời Kỳ bất lực quay người lại.
“Tôi muốn làm gì?” Hứa Nham nhìn gương mặt hận không thể xé nát kia của Thời Kỳ. Nếu không phải vì anh, sao cậu ta có thể xuất hiện trên giường Hà An? Chuyện đêm đó cậu ta không nhớ rõ, nhưng cậu ta biết rằng chuyện đó chắc chắn có liên quan tới Thời Kỳ.
Nghĩ đến những gì mình đã trải qua, Hứa Nham ước gì có thể đưa Thời Kỳ lên giường của Hà An ngay lập tức, để anh có thể nếm trải những gì cậu ta đã trải qua.
"Đương nhiên là đến quán bar uống rượu." Hứa Nham nháy mắt với những người xung quanh. Người đứng gần Thời Kỳ nhất bắt lấy cánh tay của Thời Kỳ, dùng lực ném anh lên chiếc ghế sofa gần nhất.
"Đây là nơi công cộng." Thời Kỳ giống như một con sư tử bị lũ linh cẩu vây quanh, rõ ràng có sức phản kháng, nhưng vì đây là nơi làm việc nên anh không thể làm gì được.
Hứa Nham cũng nhìn ra điều này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Tôi nghĩ dạo này Thời tổng chắc chắn đang thiếu tiền. Trùng hợp thay, giờ tôi có rất nhiều tiền." Hứa Nham đến gần Thời Kỳ, nói với giọng mà chỉ có hai người họ mới nghe được, giống như rắn độc đang thè lưỡi, "Cái này còn phải cảm ơn anh đã ban tặng, nếu không phải anh đưa tôi lên giường của Hà An, Hà An sẽ không hào phóng với tôi như vậy.”
Lời nói của Hứa Nham lạnh lùng, như muốn lột da rút xương Thời Kỳ vậy. Không biết ai đưa qua một xấp tiền, Hứa Nham cũng không thèm nhìn lại, ném thẳng vào mặt Thời Kỳ.
"Số tiền này mua rượu cho anh, anh uống bao nhiêu thì mua bấy nhiêu." Dùng tiền để nghiền ép tôn nghiêm của Thời Kỳ là điều mà bây giờ Hứa Nham muốn thấy nhất.
Không phải anh đang thiếu tiền sao? Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng có rất nhiều tiền. Cậu ta chỉ muốn dùng tiền để khiến Thời Kỳ hành động như một con chó.
Thời Kỳ nhìn Hứa Nham, ánh mắt thay đổi. Người phục vụ ở một bên nhìn thấy hành động này, muốn khuyên nhủ gì đó nhưng lại bị người của Hứa Nham đẩy ra.
"Không sao đâu, nhờ cậu mang cho tôi một ít rượu." Thời Kỳ cuối cùng cũng nhận ra rằng nếu như hôm nay anh không say thì Hứa Nham sẽ không bỏ qua.
Dù sao thì tất cả đều được trả tiền.
Thời Kỳ tự nhủ điều này trong lòng.
Một lúc sau, rượu tới. Người phục vụ không phải là kẻ ngốc, cậu ta biết Thời Kỳ đang bị người ta cố ý làm khó. Những chuyện như vậy thường xảy ra ở quán bar nên đồ uống cậu ta lấy tương đối đắt.
Thời Kỳ cảm ơn lòng tốt của cậu ta, nhìn Hứa Nham ngồi trên ghế sofa. Thời Kỳ quyết tâm mở chai rượu ra, đưa lên miệng uống cạn.
Tửu lượng của Thời Kỳ rất tốt, nhưng uống như thế này thì không chịu nổi. Uống xong một chai, đầu của Thời Kỳ đã hơi choáng váng. Nhìn khuôn mặt của Hứa Nham, Thời Kỳ vừa định lấy chai thứ hai thì có một đôi tay đè tay anh xuống.
"Tôi đã mua hết những chai rượu này rồi."
Giọng nói dường như phát ra từ bên tai Thời Kỳ, anh nghiêng đầu, cố gắng tránh xa người này một chút.
"Tề tổng." Hứa Nham nhìn người tới, vẻ mặt càng thêm cay nghiệt.
Cậu ta biết rằng một khi người này đến, thì hôm nay sẽ không thể trị Thời Kỳ được.
Ánh mắt Hứa Nham rơi vào khuôn mặt Thời Kỳ, vì uống rượu nên mặt Thời Kỳ hơi đỏ lên, đặc biệt là khóe mắt dường như được phết một lớp phấn hồng, tạo nên một màu sắc quyến rũ.
Hứa Nhan tức giận trong lòng.
Tại sao những nhân vật lớn này đều thích Thời Kỳ!
Nhưng nghĩ lại, Hứa Nham lại mỉm cười.
Kỳ thật, cho dù Hà An hay Tề Nhạc, chỉ cần đưa Thời Kỳ lên giường thì mục đích của cậu ta đều sẽ đạt được.
Thời Kỳ để ý đến Phong Nhiên nhiều như vậy, không biết khi phát hiện mình tỉnh dậy trên giường của người đàn ông khác thì sẽ có biểu cảm như thế nào.
"Nếu Tề tổng đã lên tiếng, đương nhiên tôi phải nể mặt Tề tổng." Trên mặt Hứa Nham lộ ra một nụ cười. Khi đi ngang qua Thời Kỳ, Hứa Nham nhìn cái cổ mịn màng của Thời Kỳ, ngày mai vết tích trên đó chắc hẳn có thể làm Phong Nhiên tức ch/ết quá.