Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 45 - Tức giận
Thời Kỳ nhìn Hứa Nham bước đi, cơn say bốc lên nên anh cố gắng rời đi.
Nhưng bàn tay trên tay anh vẫn chưa được gỡ ra.
"Buông ra." Thời Kỳ chán ghét đẩy anh ta.
“Sao vậy, chỉ bằng lòng làm ăn với Hứa Nham chứ không phải chịu làm ăn với tôi à?” Tề Nhạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thời Kỳ, khóe miệng càng cười lớn hơn.
"Ồ, vậy Tề tổng cũng muốn tôi uống hết đống rượu này sao?" Thời Kỳ đứng ở một bên gần đám người, cả người đều phòng ngự.
"Thôi bỏ đi, không tranh cãi với người say rượu. Tình trạng hiện tại của em không thể làm việc được, tôi đưa em về nhà nha.” Vẻ mặt Tề Nhạc vô cùng đứng đắn, như thể anh ta thật sự chỉ là giúp một người bạn thoát khỏi rắc rối mà không có tâm tư nào khác."
"Không cần." Cả người Thời Kỳ kháng cự.
"Vậy tôi có thể đưa em phòng nghỉ, em đi loạng choạng như vậy, lỡ như đụng trúng người khác thì phải làm sao?" Giọng điệu Tề Nhạc nhẹ nhàng như đang dỗ dành một đứa trẻ. Những người phục vụ cách đó không xa nhìn thấy đều nhao nhao, nhìn Thời Kỳ với ánh mắt hâm mộ.
Vừa rồi uống quá nhanh, bây giờ cơn say bốc lên khiến anh mất cảnh giác một chút.
"Cũng được."
Tề Nhạc nhìn ánh mắt Thời Kỳ đang hơi mất tập trung, bước tới đỡ anh. Có vẻ Thời Kỳ cũng lo mình sẽ đụng trúng người khác nên đứng yên không đẩy tay Tề Nhạc ra.
Sau khi xin phép giám sát ca nghỉ ngơi, Thời Kỳ được Tề Nhạc dìu vào phòng thay đồ.
Tề Nhạc tìm đến chiếc tủ có tên Thời Kỳ trên đó, lấy áo khoác của anh.
Cạch một tiếng, một tấm thẻ rơi từ chiếc áo khoác ra.
Tấm thẻ rơi xuống đất, cả hai cùng nhìn qua.
Khi Thời Kỳ nhìn thấy tấm thẻ, đôi mắt anh co rúm lại, bộ não vốn đã bị rượu làm cho tê liệt nên phản ứng hơi chậm. Anh bước tới để giật lại tấm thẻ, nhưng đã chậm một bước.
“Không ngờ em lại mang theo bên người.” Tề Nhạc nhìn thẻ phòng anh ta đưa cho Thời Kỳ lúc đó, có nói sẽ cho Thời Kỳ ba lần cơ hội. Hai lần trước Thời Kỳ đều từ chối anh ta, Tề Nhạc vốn muốn lùi thời gian lần thứ ba lại, không ngờ lại nhìn thấy tấm thẻ này ở đây.
“Tôi chỉ quên vứt đi thôi.” Sắc mặt Thời Kỳ càng đỏ hơn trước, rơi vào trong mắt Tề Nhạc lại giống như đang xấu hổ.
"A Kỳ, nếu là thứ em không thích, em sẽ không giữ nó bên người." Tề Nhạc cho rằng anh ta là người hiểu rõ Thời Kỳ nhất, bây giờ xem ra anh ta đã đúng. Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ, từng bước áp sát.
"A Kỳ, từ nhỏ em đã được cưng chiều, bây giờ cần gì phải chịu uất ức như vậy." Tề Nhạc nhìn Thời Kỳ bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, "Phong Nhiên không thể cho em cuộc sống như em mong muốn. Ngay cả bản thân cậu ta còn khó bảo vệ được chính mình thì làm sao bảo vệ được em?” Phía sau Thời Kỳ có một bức tường, anh không có cách nào rút lui.
Nhưng Tề Nhạc lại dừng lại khi chỉ còn cách Thời Kỳ một bước. Anh ta nhìn Thời Kỳ đang say khướt, biết rằng đây là cơ hội tốt nhất của mình.
Chỉ cần Thời Kỳ chịu đi cùng anh ta thì mọi chuyện sẽ tự nhiên đâu vào đấy.
Một người đàn ông thích ăn chơi đàn đi/ếm sao có thể trung thành với tình yêu của mình, chưa kể anh còn đang say xỉn.
Đều là đàn ông, Tề Nhạc hiểu rất rõ rượu có sức hấp dẫn như thế nào đối với một người đàn ông có ý tưởng nhưng không dám thực hiện.
Nếu muốn có được Thời Kỳ, cho dù dùng âm mưu quỷ kế, ép buộc dụ dỗ hay lợi dụng tình thế, anh ta đều không quan tâm.
Anh ta chỉ muốn Thời Kỳ.
Cho dù Hà An hay Phong Nhiên, Tề Nhạc đều không quan tâm.
“Nếu em không muốn Phong Nhiên biết cũng không sao, chúng ta có thể không để cậu ta phát hiện.” Tề Nhạc dỗ dành người say rượu, ý đồ ôm Thời Kỳ vào trong ngực.
"Không được." Thời Kỳ giãy giụa, trong thoáng chốc, trong phòng thay đồ vang lên một tiếng tát chói tai.
Thời Kỳ nhìn Tề Nhạc bị tát vào mặt, trên mặt lộ ra "Sốc".
"Tôi...tôi không cố ý."
Giọng Thời Kỳ có chút yếu ớt, tựa hồ thật sự bị dọa sợ.
"A Kỳ, rõ ràng em không phải là người có ranh giới cuối cùng trong tình yêu, tại sao cứ phải vì Phong Nhiên kia mà thủ thân chứ?" Nghĩ đến khuôn mặt của Phong Nhiên, bộ dạng quý ông vừa rồi của Tề Nhạc đã biến mất không còn dấu vết. Anh ta biết Thời Kỳ thích dịu dàng, nhưng bây giờ dịu dàng không có tác dụng với Thời Kỳ, vậy nên đừng trách anh ta dùng biện pháp khác.
“Không phải em giữ lại tấm thẻ phòng này để chừa cho mình một lối thoát sao? Bản thân em cũng biết rõ, em không thể quen được với cảnh nghèo khó như vậy. Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, tại sao em không đồng ý với tôi? "
Lần này Tề Nhạc không hỏi ý Thời Kỳ mà tiến lên nắm lấy cánh tay anh.
"Thời Kỳ, em có biết tôi muốn ch/ơi ch/ết một học sinh cấp ba dễ dàng như thế nào không? Em biết vì sao tôi vẫn chưa làm không?" Khoảng cách giữa Tề Nhạc và Thời Kỳ rất gần, trong phòng thay đồ không có ai, cho dù có người nhìn thấy tư thế hiện tại của hai người họ thì cũng sẽ rát thức thời mà lui ra ngoài.
"Anh muốn làm gì!" Thời Kỳ mặc dù có hơi say nhưng anh vẫn có thể phân biệt rõ ràng câu nói này.
Trong lời nói có hàm ý đe dọa.
“Đối với những người như cậu ta, kỳ thi tuyển sinh Đại học là cơ hội duy nhất để thay đổi bản thân. Tôi có rất nhiều cách để ngăn cản cậu ta tham gia kỳ thi tuyển sinh Đại học.” Giọng nói của Tề Nhạc có thái độ nhất quán, có thể nói là ác liệt đến cực điểm, “Lúc đầu tôi không động vào cậu ta vì tôi nghĩ em sẽ đến bên cạnh tôi, nhưng nếu như em cứ mê muội không chịu tỉnh ngộ..."
Tay Tề Nhạc nắm lấy cằm Thời Kỳ, ngón tay cái xoa xoa khóe miệng anh.
"Thời Kỳ, đây là cơ hội thứ ba, nếu em không thể khiến tôi hài lòng, sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì chắc em cũng biết."
"Tề Nhạc, anh..."
Cảm nhận được có người đang đến gần, Thời Kỳ vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lời nói của Tề Nhạc dường như đã in sâu vào tâm trí anh, khiến sự vùng vẫy của anh trở nên yếu ớt hơn.
Tề Nhạc cảm nhận được sự thay đổi của Thời Kỳ, trên mặt nở nụ cười đạt được mục đích.
"Tôi đã đặt phòng..."
Tề Nhạc còn chưa nói xong, một bóng đen đã nhảy thẳng vào phòng thay đồ. Người đến đội mũ và đeo khẩu trang, khi hai người trong phòng còn chưa thấy rõ mặt người đó thì người đó đã đấm một phát vào mặt Tề Nhạc.
Thời Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đã có một lực mạnh mẽ trực tiếp kéo anh lùi lại.
Thời Kỳ cảm thấy linh hồn của mình vẫn còn ở trong phòng thay đồ, khi đầu óc kịp phản ứng thì anh đã bị kéo đến con hẻm sau của Mioha.
Phía sau ngõ hẻm rắc rối phức tạp là những con đường tối tăm thậm chí không có ánh đèn.
Thời Kỳ bị ép vào tường, môi bị cắn mạnh đến mức ngửi thấy mùi máu tanh.
Biết được người đến là ai, Thời Kỳ ngẩng đầu lên, lặng lẽ chịu đựng sự trút giận của Phong Nhiên.
"Sao lại ngoan vậy?" Giọng nói của Phong Nhiên trầm thấp và khàn khàn. Cậu đặt tay lên cổ Thời Kỳ, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa nắn hầu kết của anh.
"Sao lại ngoan vậy? Bị cắn đau cũng không đẩy em ra?" Phong Nhiên giống như một con thú bị chọc giận, rất muốn phá hủy thứ gì đó. Dường như giờ phút này chỉ có máu tươi mới có thể khiến cậu bình tĩnh lại.
Thời Kỳ không biết nên nói gì, chỉ là hai tay ôm lấy cổ Phong Nhiên, nước mắt giống như không cần tiền mà liên tục rơi xuống.
Nhưng Phong Nhiên bình thường bị nước mắt của Thời Kỳ mua chuộc hôm nay lại thờ ơ.
“Đây là công việc của anh sao?” Phong Nhiên ghé sát vào tai Thời Kỳ, “Nếu em không vào, có phải anh sẽ đi cùng anh ta không?”
Câu trả lời cho câu hỏi của Phong Nhiên là tiếng rên rỉ phát ra từ miệng Thời Kỳ.
Phong Nhiên chặn miệng Thời Kỳ lại, cậu sợ từ trong miệng này sẽ nói ra thứ gì đó khiến cậu càng điên cuồng hơn.
"Không đến làm việc có được không?" Phong Nhiên cúi đầu xuống, một lúc lâu, cậu dường như đã thỏa hiệp, nhìn Thời Kỳ bằng ánh mắt cầu xin.
Thời Kỳ vừa mới được buông miệng ra bỗng nhiên ôm lấy Phong Nhiên, tựa hồ như say đến mức hoàn toàn không hiểu lời nói của Phong Nhiên, chỉ ngoan ngoãn ôm lấy cậu, lặp đi lặp lại bên tai cậu: "Phong Nhiên, anh sợ."
Giọng điệu ai oán, mang theo nghẹn ngào nồng đậm.
Nước mắt Thời Kỳ tụ ít thành nhiều, thấm ướt hết cổ áo Phong Nhiên.
Hai người giằng co trong ngõ hẻm, không biết qua bao lâu, Phong Nhiên cảm thấy bên tai không còn tiếng động nữa, quay đầu lại nhìn thì thấy Thời Kỳ đã ngủ.
“Em sẽ không để cho Tề Nhạc có cơ hội.” Phong Nhiên ôm Thời Kỳ thật chặt, giống như muốn vò anh vào cơ thể mình.
Gió đêm mang theo cảm giác phiền muộn thổi qua hai người, nhưng cũng không thể xua tan đi những buồn phiền và lo lắng của họ.
Sáng sớm hôm sau, người lẽ ra phải đến trường vẫn còn nằm yên tĩnh trên giường. Thời Kỳ không còn nhớ mình đã về như thế nào. Anh nhẹ nhàng cử động tay chân một chút, phát hiện vẫn còn có thể cử động thoải mái.
Còn may, còn may.
Thời Kỳ âm thầm thở dài trong lòng. Dựa theo mức độ tức giận của Phong Nhiên ngày hôm qua, anh đã nghĩ rằng mình sẽ bị hạn chế tự do từ hôm nay.
Chắc là vì Phong Nhiên chưa có thời gian để mua xích hay những thứ tương tự?
Thời Kỳ quyết định sẽ chú ý tới hàng chuyển phát nhanh trong nhà.
Đang suy nghĩ thì một đôi bàn tay lớn đặt lên eo Thời Kỳ.
"Tỉnh rồi?"
“Ừ.” Giọng Thời Kỳ có hơi khàn.
“Em đi lấy cho anh ly nước.” Phong Nhiên dùng cằm cọ cọ đầu Thời Kỳ, đang định đứng dậy đi lấy ly nước cho anh thì hai tay bên eo đã giữ cậu lại trên giường.
“Không muốn uống, ở lại với anh một lát.” Mắt Thời Kỳ hơi đau, tìm một vị trí thoải mái trong ngực Phong Nhiên, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Phong Nhiên không biết anh đang nghĩ gì, để Thời Kỳ ôm mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thời Kỳ mà không có ý gì, chỉ là như vậy sẽ khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng ve kêu ngoài cửa sổ lúc này cũng tựa như đã dừng lại.
“Thật xin lỗi.” Không biết qua bao lâu, Phong Nhiên tưởng rằng Thời Kỳ đã ngủ lại rồi, nhưng anh vẫn nghe được câu xin lỗi này.
"Hôm qua là ngoài ý muốn, lúc Tề Nhạc đưa anh vào phòng thay đồ thì anh đã hơi say rồi." Thời Kỳ ôm chặt Phong Nhiên, giống như sợ cậu đẩy anh ra, "Anh sẽ không theo anh ta." Khi lời nói vừa dứt, trong phòng yên tĩnh đến mức như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
"Em không tin anh sao?" Thời Kỳ cảm thấy mình vô cùng oan ức, anh nhìn Phong Nhiên, phát hiện cậu vẫn đang nhắm mắt lại. Dưới tình thế cấp bách, cũng không quan tâm được gì, trực tiếp duỗi chân ngồi trên người Phong Nhiên, nghiêng người về phía trước, môi anh rơi xuống cằm Phong Nhiên.
Thời Kỳ hôn lên cái cằm có chút râu kia.
"Không phải không tin anh." Phong Nhiên mở mắt, đè xuống hết thảy mưa to gió lớn trong lòng, nhìn Thời Kỳ với ánh mắt bình tĩnh như nước.
"A Kỳ, không tới Mioha có được không?"
Đêm qua Phong Nhiên cũng đã nói điều này với Thời Kỳ, chỉ là lúc đó cậu đã bịt miệng Thời Kỳ, không để anh trả lời.
Nhưng lần này, cậu nhìn Thời Kỳ, chờ đợi câu trả lời của anh.