[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 67

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 67 – Tay cờ b/ạc

"Tạo hóa trêu ngươi, nếu đã là định mệnh, vậy thì nên là của tôi.” Tề Nhạc tựa như là kẻ chiến thắng, lặng lẽ trào phúng nhìn Giản Minh."

“Mệnh c/ứt ch/ó!” Giản Minh không kiềm chế được tức giận, “Cái gì của anh thì sẽ là của anh? Tề Nhạc, đừng tưởng tôi không biết anh lừa gạt Thời Kỳ thế nào.”

Giản Minh nắm lấy mạch máu của Tề Nhạc.

“Trí nhớ của Thời Kỳ bị lẫn lộn, một phần ký ức về Phong Nhiên bị nhớ nhầm thành anh, nhưng người có những ký ức đó với cậu ấy không phải là anh. Tề Nhạc, sống trong dối trá, anh sẽ không thể quên được những gì mình đã làm trước đây đâu.” Giản Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tề Nhạc, đầy vẻ giễu cợt, “Đừng tưởng rằng chỉ có người của anh ở bệnh viện, anh lén yêu cầu bác sĩ ngừng thuốc cho Thời Kỳ, muốn cậu ấy bị rối loạn trí nhớ. Anh tưởng không ai có thể điều tra ra được sao!”

Rầm!

Chai rượu trong tay Tề Nhạc bị anh ta ném mạnh xuống đất.

Những người khác có thể sợ hãi khi anh ta như vậy, nhưng rơi vào trong mắt Giản Minh, đây là bằng chứng rõ nhất cho thấy bề ngoài hung dữ, bên trong mềm yếu.

“Nếu Thời Kỳ có lại ký ức, anh nghĩ cậu ấy sẽ đối xử với anh như vậy sao?” Đe dọa, rõ ràng là đe dọa.

“Cậu muốn thế nào?” Tề Nhạc ngước mắt lên, lạnh lùng trong mắt ẩn giấu sau cặp kính.

"Tôi muốn thế nào?" Trên mặt Giản Minh mang theo nụ cười đắc thắng, "Tôi nhất định phải có được Thời Kỳ. Đương nhiên, tôi biết anh sẽ không buông tay, tôi cũng không ngại tham gia cùng anh."

Giản Minh cảm thấy bản thân quả thực rộng lượng.

“Ha.” Tề Nhạc cười lạnh, “Cậu xem Thời Kỳ là gì?”

Nghe anh ta nói như vậy, Giản Minh khinh thường cười nói, "Bây giờ anh đã bắt đầu có lương tâm rồi nhỉ? Lúc trước ở Mioha, không phải anh đi cùng với tôi sao? Tại sao lúc đó anh không tự hỏi bản thân xem Thời Kỳ là gì? "

Tề Nhạc đưa tay chà xát ngón tay, một lúc sau mới lên tiếng, “Hiện tại ký ức của Thời Kỳ đang hỗn loạn, bác sĩ nói không thể kích thích được. Hai người chúng ta nhất định không thể cùng làm được, chi bằng chúng ta cá cược đi.”

Tề Nhạc tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay rồi đặt lên bàn, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn, những cái bóng nối liền nhau giống như một quả bóng bạc.

“Cá cược gì?” Giản Minh cũng trở nên hứng thú.

"Nghe theo cậu, cậu muốn cược gì thì cược đó. Nếu như tôi thắng, cậu không thể nhắc đến chuyện này nữa. Nếu như tôi thua, thì từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Thời Kỳ."

"Được!" Giản Minh một lời đồng ý.

Nếu có thể độc chiếm Thời Kỳ, Giản Minh tất nhiên sẽ không chia sẻ với Tề Nhạc. Mà nếu cậu ta được chọn thứ để cược, tất nhiên cậu ta phải chọn thứ mà mình quen thuộc.

“Đua xe, hôm nay đua luôn.” Giản Minh nói ngay lập tức.

"Hôm nay không được, tôi còn có việc phải làm. Một tuần nữa, chỗ cũ, ở trên con đường núi mà cậu quen thuộc." Tề Nhạc đẩy kính lên, đeo lại chiếc nhẫn ở trên bàn vào tay. "Một tuần này, tôi hy vọng cậu có thể im lặng."

“Yên tâm đi, tôi vẫn có thể chờ một tuần được.” Giản Minh đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình một chút, cười lạnh rồi xoay người rời đi.

Tề Nhạc nhìn bóng lưng của Giản Minh, trong mắt tràn đầy sát ý.

Trong bệnh viện, khi Tề Nhạc mang trái cây đến phòng của Thời Kỳ thì Thời Kỳ đang nằm trên giường bệnh xem phim truyền hình. Anh đã dính với Phong Nhiên đến trưa, khi biết Phong Nhiên và Tần Thi không có quan hệ, trong lòng vô cùng vui vẻ. Ngay cả khi nhìn thấy Tề Nhạc, trên môi anh vẫn đang treo nụ cười chân thành.

"Đã muộn như vậy, sao anh lại tới đây?" Vốn là Thời Kỳ muốn ở lại với Phong Nhiên thêm một chút nữa, nhưng Ngô Đại lại tìm được anh.

Đôi lúc Thời Kỳ thật sự nghi ngờ thân phận của Ngô Đại, rõ ràng anh ta là một vị sếp lớn, nhưng người này mỗi ngày nếu không phải ngồi ỳ ở chỗ này của anh thì cũng dính bên người Nguyễn Trần, không hề có chút dáng vẻ nào của một vị sếp lớn.

Giống như một tên yêu đương mù quáng thích buôn chuyện.

Ngô Đại ám chỉ rằng Tề Nhạc sẽ đến, Thời Kỳ không còn cách nào khác, chỉ có thể rời khỏi cái ổ hạnh phúc của mình.

Tuy nhiên, một buổi chiều cũng đủ để Thời Kỳ ám chỉ với Phong Nhiên rằng anh sẽ không xuất viện trong thời gian ngắn, điều này có thể khiến ngăn chặn bước chân của Phong Nhiên. Ngoài ra, anh đã hẹn thời gian với cậu, nếu cậu muốn được dính với anh mỗi ngày thì tốt nhất đừng có ý nghĩ xấu xa nào.

“Anh vừa xong việc, đột nhiên nhớ em nên tới thăm em.” Tề Nhạc đặt hoa quả lên tủ cạnh giường, lặng lẽ ngồi cạnh giường Thời Kỳ. Ánh mắt anh ta phức tạp, lúc nhìn Thời Kỳ lại có chút điên cuồng.

“A Kỳ, em có thích anh không?” Tề Nhạc lấy iPad ra khỏi tay Thời Kỳ, Thời Kỳ buộc phải nhìn anh ta.

Thời Kỳ đột nhiên nghe được lời này, trong lòng hiện lên một tia phiền chán, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu cảm rất tốt, không có chút sơ hở nào.

Thời Kỳ đã quá quen thuộc với tiểu thuyết, đầu tiên là nhìn cửa phòng một chút, trên tấm kính cửa phòng bệnh không thấy bất cứ ai.

Theo thông lệ của tiểu thuyết, khi nói lời này, sẽ luôn có người nghe thấy.

Thời Kỳ thu ánh mắt lại, nhìn Tề Nhạc một lần nữa.

"Đương nhiên, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?" Thời Kỳ nói không lớn, nhưng chính là bởi vì âm thanh rất nhỏ nên thành ra rất thành khẩn.

"Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?" Sắc mặt Thời Kỳ lộ ra lo lắng, "Đều tại em, em không giúp được gì cho anh cả."

Thời Kỳ cúi đầu, không nhìn vào mắt Tề Nhạc, nhưng lời nói lại vô cùng thảo mai, “À đúng rồi, hôm nay còn có một chuyện em muốn thẳng thắn với anh…”

Giọng điệu của Thời Kỳ rất đáng thương, như này rơi vào trong mắt Tề Nhạc lại khiến anh ta bất giác mỉm cười.

Anh ta thật sự hiếm khi thấy Thời Kỳ bất cẩn như vậy.

"Thật ra hôm nay em đã lén ra ngoài, em đến dự đám tang của cô Uông. Anh cũng biết em đã mất đi rất nhiều ký ức mà, nên em muốn đi gặp những người mà anh quen biết, nói không chừng họ có thể biết em." Thời Kỳ nói, đột nhiên ngẩng đầu, tủi thân trên mặt đã được thay thế bằng vui vẻ, "Nhưng không ngờ em lại gặp được người quen của em."

Thời Kỳ nói chuyện, trong giọng nói đều mang theo ý cười, "Cậu ấy nói tên cậu ấy là Giản Minh, trước đây là bạn của em!"

Khi Thời Kỳ nói, anh nhìn Tề Nhạc không chớp mắt.

Quả nhiên vừa nói xong, trên mặt Tề Nhạc nhất thời lộ ra vẻ tức giận, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, sau đó lại biến về Tề Nhạc vẫn luôn tươi cười.

"Ừ, đúng là bạn bè, nhưng cũng chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn thân." Tề Nhạc đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Thời Kỳ.

Thời Kỳ có hơi chán ghét hành động này của Tề Nhạc, nhưng anh buộc mình không được tránh né.

"Với lại người đó trước đây từng thích thầm em, còn muốn cướp em khỏi anh. Anh không thích cậu ta, sau này A Kỳ đừng qua lại với cậu ta."

Thời Kỳ: …

Khá lắm, vừa mở miệng đã nói dối, còn muốn thao túng mình!

Thời Kỳ trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vậy à, hôm nay em thấy người kia có gì đó không đúng lắm, cậu ta còn nói sẽ dẫn em đi tìm anh, sau đó bảo em lên xe. Cũng may là Ngô Đại đi cùng với em, nếu không hôm nay anh sẽ không gặp được em rồi.”

Thời Kỳ nói với giọng điệu làm bộ làm tịch, nói lời này ra, ngay cả anh cũng cảm thấy buồn nôn.

Nhưng Tề Nhạc lại dính chiêu này!

"Sau này sẽ không nhìn thấy cái tên đáng ghét đó nữa." Giọng điệu của Tề Nhạc lạnh lùng.

Anh còn muốn nói thêm gì đó nữa thì Ngô Đại đi lấy nước nóng đã về.

“Muộn quá rồi, phải nghỉ ngơi.” Khi Ngô Đại nhìn thấy Tề Nhạc, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả anh ta. Như vậy càng giống một người cha già nhìn thấy con gái cưng của mình đêm hôm khuya khoắt còn muốn gặp mặt thằng nhóc thối. Nhưng điều khiến người cha già này khá vui mừng chính là đứa con gái của mình là một diễn viên giỏi, đêm hôm khuya khoắt còn diễn kịch để lừa thằng bé ngốc nghếch này.

Tề Nhạc không nói gì thêm, đơn giản dặn dò hai cậu rồi quay người rời đi.

Sau khi xác nhận Tề Nhạc đã đi rồi, Ngô Đại ném ấm nước xuống đất đánh rầm một cái.

"Cậu được lắm! Cậu là người đầu tiên có thể bảo Ngô Đại tôi đi lấy nước đấy!" Ngô Đại một quyền đánh vào vai Thời Kỳ, Thời Kỳ không kịp né, rầm một tiếng ngã xuống giường.

“Con người anh đúng là!” Thời Kỳ thở phì phì, “Tôi nói cho anh biết, tôi là bạn thân nhất của Nguyễn Trần, nếu anh đắc tội với tôi, tôi sẽ đến chỗ Nguyễn Trần nói xấu anh.”

Thời Kỳ uy hiếp, Ngô Đại... Ngô Đại sợ hãi.

“Tề Nhạc đúng như cậu nghĩ, cậu ta đã gặp Giản Minh.” Ngô Đại nhìn chằm chằm vào gương mặt này của Thời Kỳ, một lúc lâu mới lẩm bẩm một tiếng, “Quả nhiên, sắc đẹp là tai họa mà.”

Thế nhưng Thời Kỳ nghe thấy rồi!

“Rõ ràng bản thân tam quan bất chính, không vững vàng, còn nói người khác sắc đẹp là tai họa.” Đối với hành động đổ lỗi cho người khác này, Thời Kỳ khịt mũi coi thường, “Hai người bọn họ lại làm cái gì vậy?”

“Tề Nhạc với Giản Minh cá cược đua xe, ai thắng sẽ có quyền sử dụng cậu.” Giọng điệu Ngô Đại đầy chế giễu, vừa nói xong thì bị Thời Kỳ ném gối trúng mặt.

"Quyền sử dụng! Bọn họ coi Thời Kỳ tôi là gì!" Thời Kỳ cười lạnh, những nhân vật chính trong văn học sếp tổng ngang ngược này thực sự không coi con người là con người.

“Còn một điều thú vị nữa.” Ngô Đại ôm gối tiếp tục nói chuyện phiếm với Thời Kỳ, “Không lâu sau khi Tề Nhạc rời đi thì vụ cá cược của bọn họ đã được lan truyền rộng rãi. Tuy nhiên, lý do cụ thể thì không lọt ra ngoài.”

"Tề Nhạc truyền chuyện này ra." Lời nói Thời Kỳ khẳng định, chuyện này không cần phải suy nghĩ, nhất định là Tề Nhạc làm.

Tề Nhạc muốn loại bỏ Giản Minh, còn gì thích hợp hơn là để cậu ta phạm sai lầm mà bỏ mình ở trước mặt mọi người!

Nhưng Giản Minh không phải là người mới tập đua xe, ngược lại, Giản Minh đã tiếp xúc với xe đua từ khi còn nhỏ. So với Tề Nhạc, Giản Minh quả thực chính là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Tề Nhạc muốn chơi ch/ết Giản Minh ở đây, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

“Chuyện này cậu định làm thế nào?” Ngô Đại nhìn Thời Kỳ, muốn biết bây giờ Thời Kỳ tính làm gì.

 “Cách làm chính xác nhất là coi như tôi không biết chuyện này, đợi đến khi Tề Nhạc chơi ch/ết Giản Minh thì đến đồn cảnh sát tố cáo anh ta. Cái này một mũi tên trúng hai con chim, còn tiết kiệm sức lực của tôi.” Thời Kỳ nhìn Ngô Đại, biểu hiện trên mặt có hơi phức tạp, "Đáng tiếc, tôi là một người nhát gan, nếu là như vậy, có lẽ nửa đời sau e là không phải lúc nào cũng mơ về Giản Minh."

Thời Kỳ nghĩ đến bộ mặt chán ghét của Giản Minh, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy buồn nôn.

“Vậy cậu muốn làm Thánh mẫu lấy ân báo oán sao?” Ngô Đại lại bắt đầu chế giễu.

"Haha." Thời Kỳ cạn lời, Thánh mẫu? Nếu trong đời anh có được một nửa tiềm năng làm Thánh mẫu thì sẽ không bao giờ lọt vào vùng khoanh đỏ khi tuổi còn trẻ.

Đối với một số người, ch/ết thì quá dễ dàng.

Thời Kỳ cười lạnh.

Thời gian một tuần trôi qua trong chớp mắt.

Trận đấu giữa Tề Nhạc và Giản Minh đang gây xôn xao dư luận. Đêm đó, khi Thời Kỳ lén lút trà trộn vào sân bãi, đã có rất nhiều người đứng ở đây. Nhưng dù sao cũng đúng lúc, đám đông mang theo đêm tối che giấu thân hình anh rất tốt.

"Cậu nói xem, hôm nay ai có thể thắng?"

Thời Kỳ tìm một góc hẻo lánh thích hợp, vừa mới ngồi xuống thì người bên cạnh đã lên tiếng mà không thèm quay lại.

"Cậu nói xem, sao hai người này lại đụng nhau?" Thời Kỳ không có trả lời, lại có một người khác tiếp lời.

"Ài! Cậu không theo dõi tin tức à? Tôi nghe nói hai người họ cùng thích một người đàn ông, cho nên dùng phương pháp này để quyết định kết quả."

"Ôi trời! Thích đàn ông!"

Tiếng bàn tán vang lên, Thời Kỳ không nói nên lời đổi chỗ, nhưng chưa bước được hai bước thì trong tầm mắt anh lại xuất hiện một bóng người quen thuộc khác.

Phong Nhiên!

Sao em ấy lại ở đây?!

Thời Kỳ bỗng nhiên quay người, anh không thể để Phong Nhiên nhìn thấy mình.

Đêm nay không mưa không gió, cũng không có sao. Thời Kỳ quay người lại, không để ý rằng cách đó không xa, một đôi mắt kính không ngừng nhìn chằm chằm vào anh.

Một bên khác, Tề Nhạc và Giản Minh đã đến nơi.

Tề Nhạc nhìn Giản Minh đứng ở bên cạnh, sau đó đưa ánh mắt nhìn về chiếc xe quen thuộc bên cạnh cậu ta rồi cười lạnh.

Giản Minh quả thực là một thiếu gia nhà giàu, lại rất thích đua xe. Nhưng vài ngày trước, Giản Minh gặp một số vấn đề ở nhà họ Giản. Cậu ta cần tiền xoay vòng gấp nên đã bán hơn nửa số xe quý giá của mình, bây giờ chỉ còn chiếc xe đua chuyên nghiệp này. Cuộc đua hôm nay quan trọng như vậy, tất nhiên Giản Minh sẽ tranh tài với chiếc xe tốt nhất của mình.

Nghĩ đến đây, Tề Nhạc cười chế nhạo một tiếng.

Có lẽ Giản Minh không biết, hầu hết các cửa hàng sửa chữa ô tô nổi tiếng ở Tấn Thành đều có cổ phần của Tề Nhạc.

Ánh mắt của Tề Nhạc trở nên lạnh lùng, anh ta muốn Thời Kỳ. Nếu như trước đây trái tim của Thời Kỳ không ở chỗ anh ta, vậy thì anh ta cũng không quan tâm mình có độc chiếm Thời Kỳ hay không.

Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ trái tim và ánh mắt của Thời Kỳ đều hướng về anh ta, sao anh ta có thể để Thời Kỳ phát sinh quan hệ với người khác?

Cho dù là Giản Minh, Phong Nhiên hay Ngô Đại và Nguyễn Trần mỗi ngày đều nhìn chằm chằm anh ta, anh ta đều sẽ – loại bỏ hết.

Thời Kỳ chỉ có thể ở bên cạnh anh ta.

Đang suy nghĩ như vậy thì Giản Minh đã ngồi vào xe.

Trọng tài được đặc biệt mời đến đã chuẩn bị sẵn sàng, một tiếng vang thật lớn, hai chiếc xe lao ra như gió.

Mặc dù cuộc thi là giữa hai đại thiếu gia nổi tiếng, nhưng dù sao cũng chỉ là một cuộc thi quy mô nhỏ nên đương nhiên không thể quay chụp từ trên không bằng trực thăng. Nhưng dù sao một số người có tiền lại nhàn rỗi đã lấy được máy bay không người lái, mọi người có mặt ở đây miễn cưỡng cũng có thể xem phát sóng trực tiếp.

Thời Kỳ lẫn trong đám đông, nhìn vào màn hình lớn cách đó không xa. Làn đường rất nguy hiểm, tốc độ của hai chiếc xe cũng rất nhanh. Chỉ là từ đầu đến giờ, chiếc xe màu xanh lam vẫn luôn dẫn đầu còn chiếc xe màu đỏ ở phía sau không xa cũng không gần.

Chiếc xe màu xanh lam là xe của Giản Minh.

"Tôi thấy Tề tổng này vẫn chưa bằng Giản tổng, Giản tổng đã bắt đầu đua xe từ rất lâu rồi."

“Có lẽ tôi chưa từng nghe nói Tề tổng cũng biết đua xe.

Đám người nghị luận ầm ĩ, nhưng vào lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.