[Novel] DỤ BẮT CHÓ DỮ - CHƯƠNG 68

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 68 - Tai nạn

Chiếc xe màu xanh lam không thể giảm tốc độ khi qua khúc cua.

Tề Nhạc ngồi trong xe, nhìn chiếc xe đua màu xanh lam dị thường cách đó không xa, ở bên trong xe không có người, cuối cùng cũng phát ra tiếng cười điên cuồng.

Giản Minh! Kiếp sau nhớ đừng chống đối tôi nhé!

Đôi mắt của Tề Nhạc không hề chớp dán chặt vào chiếc xe màu xanh lam mà anh ta cố tình tránh xa. Ngay khi anh ta đang đợi chiếc xe màu xanh lam bùng sáng chói lóa trong đêm tối này, thì chiếc xe màu xanh lam vậy mà lại giống như đã được thần thánh giúp đỡ, lúc gần như sắp bị lật thì lại thuận lợi vòng qua.

Làm sao có thể!

Làm sao có thể!

Tề Nhạc không thể tin được mà nhìn chiếc xe màu xanh lam trước mặt. Rõ ràng anh ta đã can thiệp vào phanh của chiếc xe đó, cho dù kỹ thuật của Giản Minh có cao siêu đến đâu thì cậu ta cũng không thể vượt qua được góc cua này một cách suôn sẻ.

Chuyện này rốt cuộc là sao?!

Tề Nhạc tức giận.

Nhưng vừa rồi anh ta cố tình giảm tốc độ để đảm bảo an toàn, nên hiện tại đã cách xa chiếc xe màu xanh kia, dù có cố đuổi kịp thì cũng không đủ sức.

Tề Nhạc nhìn khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, bức tường trong ngực kia dường như bị thứ gì đó kích thích, sợi dây cung trong đầu giống như bị ai đó cắt đứt.

Nếu Giản Minh về đích trước... Không thể được!

Đứng trước màn hình, Thời Kỳ nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt giễu cợt.

Tề Nhạc quả thực rất có đầu óc, anh ta đã tìm được một người thợ đang gặp khó khăn để động tay động chân vào chiếc xe này của Giản Minh. Kỹ thuật của người này rất giỏi, nếu không phải anh vẫn luôn tìm người trông chừng thì thật đúng là không nhìn ra được vấn đề.

Thời Kỳ đã quay cảnh này lại rồi gửi giấu tên cho Giản Minh.

Giản Minh cũng không phải là người tốt lành gì, Tề Nhạc dám lén lút làm mấy trò này, Giản Minh đương nhiên không thể bỏ qua như vậy.

Thời Kỳ cười khẽ, nhìn một tấm ảnh khác gửi đến điện thoại của mình. Trên núi cách đó không xa, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.

Ngay sau đó, ánh lửa bùng lên tận trời.

"Trời ạ! Xe của Tề tổng nổ tung rồi!"

"Động tĩnh lớn như vậy, tám phần là lành ít dữ nhiều rồi!

Thời Kỳ lại không nghĩ như vậy.

Xe cảnh sát, xe cứu hỏa và xe cứu thương gần như đồng thời đến, Thời Kỳ lợi dụng lúc hỗn loạn rời khỏi nơi này.

Xe của Ngô Đại dừng ở chân núi.

"Xong việc rồi?"

“Ừ.” Thời Kỳ lên xe, đôi mắt xuyên thấu cửa sổ xe nhìn khung cảnh ồn ào hỗn loạn, khóe miệng hơi nhếch lên, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười chế giễu.

Mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc.

“Vậy cuối cùng cậu tốn nhiều công sức như vậy vì cái gì?” Ngô Đại cũng nhìn về phía đám người đang hoảng sợ ở phía xa, “Kết quả bây giờ không khác gì kết quả khi không có sự tham gia của cậu sao?”

Một người chết, người kia trở thành tội phạm gi/ết người.

“So với Tề Nhạc có đầu óc, tôi thà giữ lại Giản Minh không có đầu óc kia ở bên ngoài hơn.” Thời Kỳ cười khẽ, hai kết quả này không giống nhau, “Hơn nữa, sao anh biết Tề Nhạc đã chết?”

“Không chết?”

Ngô Đại quay đầu lại, kinh ngạc nhìn anh.

“Vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, lại ở trên núi, nhìn thế nào cũng không thể sống sót mà.” Ngô Đại thân là một người lão luyện, anh ta cũng không thể sống sót trong tình huống này, thì làm sao một đại thiếu gia có thể sống sót?

Thời Kỳ nghĩ tới cảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình, tốc độ xe không tính là nhanh lắm, Tề Nhạc đã nhảy ra khỏi xe trước khi nó rơi xuống vực. Trang bị bảo hộ mà Tề Nhạc đang mặc cũng không hề rẻ, vụ nổ xảy ra dưới chân núi. Nghĩ như vậy, Tề Nhạc thật sự chưa chắc đã chết.

Hơn nữa, Thời Kỳ cũng không muốn anh ta chết.

Suy cho cùng, khi Giản Minh động tay động chân là cậu ta thật sự muốn chơi ch/ết Tề Nhạc, hay là cậu ta chỉ lén thay đổi linh kiện?

"Đi thôi, rốt cuộc có ch/ết hay không thì qua đêm nay là biết." Thời Kỳ không tiếp tục suy nghĩ nữa, yên tĩnh tựa lưng vào ghế. Một lúc sau, xe lại dừng ở cửa bệnh viện.

"Mấy ngày này đã làm phiền hai người, Tề Nhạc gần đây nhất định không thể tới, anh và Nguyễn Trần cũng nghỉ ngơi thật tốt đi." Mấy ngày này Ngô Đại và Nguyễn Trần thay nhau ở bên cạnh anh, thời gian hai người dành cho nhau ít hơn, Thời Kỳ còn nghĩ rằng nếu sau này muốn ở bên Phong Nhiên thì vẫn cần phải tích đức nhiều hơn.

"Chậc, cuối cùng cậu cũng có lương tâm rồi." Ngô Đại cười khẽ, anh ta cũng không làm bộ làm tịch. Sở dĩ anh ta giúp Thời Kỳ, một phần là vì Thời Kỳ đã cho quá nhiều, còn bởi vì Lão Tiết trước khi rời đi đã đặc biệt nhắc nhở. Lão Tiết có ơn cứu mạng với anh ta, chút chuyện nhỏ này anh ta vẫn có thể giúp được.

Hơn nữa, Thời Kỳ cũng rất thú vị, vừa có lý trí vừa điên rồ, đủ để thỏa mãn trái tim nhiều chuyện của anh.

Chưa kể người này còn là ân nhân cứu mạng của Nguyễn Trần.

Thời Kỳ nhìn người rời đi, xoay người đi vào bệnh viện.

Anh đứng cạnh thang máy, thang máy kêu một tiếng rồi hạ cánh xuống tầng một. Thời Kỳ nhìn vào điện thoại rồi bước vào thang máy, không hề chú ý nên đã đụng phải người ở trong thang máy.

"Anh không sao chứ?"

Thời Kỳ còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên trên đỉnh đầu anh.

Ngay lập tức anh điều chỉnh biểu cảm của mình sao cho phù hợp nhất, trong lúc ngạc nhiên mang theo chút sợ hãi.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi đang xem điện thoại, cậu không sao chứ?" Thời Kỳ đã khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phong Nhiên, trong mắt có chút ý cười.

"Em không sao."

Thời Kỳ nhìn quần áo của Phong Nhiên, làm ra vẻ nhẹ nhõm, “Muộn vậy rồi mà cậu còn ra ngoài à?”

“Vâng.” Phong Nhiên vừa mới lui về, vẻ mặt không thay đổi gật gật đầu, “Còn anh? Sao anh về muộn thế?”

Thời Kỳ ẩn nấp trên núi rất kỹ nên Phong Nhiên cũng không nhìn thấy anh. Nhìn thấy anh như vậy, còn tưởng rằng anh ra ngoài với Tề Nhạc, giọng điệu lập tức có chút cảm giác không đúng.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát, cậu nghĩ hiện tại chắc Tề Nhạc đã được đưa đến nhà xác nên tâm trạng cũng dễ chịu hơn.

Nhưng... Phong Nhiên nhìn vào khuôn mặt của Thời Kỳ, bây giờ trong trí nhớ của Thời Kỳ, bạn trai của anh ấy là Tề Nhạc. Bây giờ Tề Nhạc lại xảy ra chuyện như vậy, anh ấy sẽ rất đau lòng phải không?

Phong Nhiên cảm thấy không thể chịu nổi khi nghĩ đến vẻ mặt đau lòng của Thời Kỳ.

"Tôi hơi đói bụng, muốn đi ăn chút gì đó, nhưng vừa tới cửa thì phát hiện mình không mang theo tiền." Thời Kỳ mỉm cười kiếm cớ.

"Em có mang theo.” Phong Nhiên nói theo bản năng.

"Hả?" Thời Kỳ giống như chưa kịp phản ứng gì, dùng ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn chằm chằm Phong Nhiên.

"Chúng ta cùng đi đi, em cũng hơi đói bụng."

Nửa đêm, những nơi khác ở Tấn Thành có thể sẽ rất yên tĩnh, nhưng bệnh viện trước giờ chưa từng có lúc yên tĩnh.

Tiếng khóc, tiếng rên rỉ, đủ loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, có người đang sống, có người đang chết.

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên trong hoàn cảnh như vậy, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Cuối cùng chuyện cũng kết thúc.

Đoạn quan hệ đầy biến động của họ cuối cùng cũng nhường chỗ cho một cuộc sống mới.

“Anh muốn ăn gì?” Xung quanh bệnh viện có rất nhiều đồ ăn ngon, Thời Kỳ và Phong Nhiên đi đến một con hẻm nhỏ. Đây là con đường ăn vặt, cho dù rạng sáng thì nơi này cũng không vắng vẻ quá.

Phong Nhiên nhìn quanh, cuối cùng cũng dừng lại ở sạp phở xào, “Ăn cái này đi, nhìn ngon quá.”

Thời Kỳ nhìn chủ quán xa lạ, gật gật đầu.

Hai người ngồi xuống, Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ trước mặt, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi, “Anh cảm thấy… người bạn trai trong trí nhớ của anh là người như thế nào?”

Giọng điệu của Phong Nhiên có chút lo lắng, thậm chí ngay cả cậu cũng không nhận ra.

Nhưng Thời Kỳ có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.

“Sao lại hỏi vậy?” Thời Kỳ không trả lời cậu, cười nhẹ hỏi lại.

“Tò mò.” Phong Nhiên cụp mắt xuống, “Luôn cảm thấy anh hẳn là người có thành tựu trong sự nghiệp, nên muốn biết người thành công như anh yêu đương như thế nào.”

Nếu Thời Kỳ không gặp phải cậu, chắc sẽ được người khác gọi là người thành công.

“Không phải người thành đạt gì cả.” Thời Kỳ nhấp một ngụm đồ uống lạnh kém chất lượng, giương mắt lên nhìn Phong Nhiên, “Trước đó quả thực có chút tiền, nhưng giờ phá sản rồi.”

Lời nói của Thời Kỳ nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng khi rơi vào tai Phong Nhiên thì không khác gì một con dao rỉ sét cứa vào trái tim cậu từng chút một.

“Nhắc đến thì chuyện trước đây của tôi khá kịch tính. Sở dĩ tôi biến thành như bây giờ...” Thời Kỳ hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười, “Là vì ​​bạn trai của tôi.”

Giống như một tia sấm sét, vô cớ nổ tung trong tai Phong Nhiên.

Mang theo gió tanh mưa máu, khiến tâm tư vốn không thể lộ ra ngoài ánh sáng của cậu vỡ nát.

“Bọn họ đều tưởng rằng tôi đã quên, nhưng thật ra tôi nhớ rõ lúc tôi bị bắt cóc, tôi đều nhớ hết mọi điều mà kẻ bắt cóc đã nói với tôi.” Thời Kỳ kéo cằm, nhìn Phong Nhiên cúi đầu, chỉ để lộ một cái đỉnh đầu tròn trịa cho anh.

"Vậy anh có hận người đó không?" Phong Nhiên dùng hết sức lực, rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình. Cậu run rẩy hỏi Thời Kỳ, nhưng ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng, cậu đã hối hận.

Làm sao có thể không hận được.

"Không hận, tôi buông bỏ rồi."

Nghe Thời Kỳ nói như vậy, trái tim Phong Nhiên như nhảy lên. Cậu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thời Kỳ. Cậu không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thời Kỳ.

Nói cách khác, cậu không thể tin được ý nghĩa trong lời nói của Thời Kỳ.

Làm sao có thể không hận được chứ, anh biến thành như bây giờ, không phải tất cả là vì người đó sao?

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, cậu rất muốn hỏi, nhưng lại không mở miệng được.

Đúng lúc này, chủ quán đặt hai phần phở xào lên bàn trước mặt họ.

“Ăn nhanh đi, chút nữa lạnh rồi sẽ không còn ngon nữa.” Thời Kỳ lấy một đôi đũa dùng một lần từ trong ống đũa, gắp một miếng cải còn đang bốc khói đưa vào miệng.

Ăn một miếng, Thời Kỳ lặng lẽ thở dài một hơi. Sau khi xác định chủ quán không để ý đến bọn họ thì mới nhỏ giọng nói với Phong Nhiên, “Quán này không ngon, tôi biết một chỗ bán phở xào đặc biệt ngon, lần sau sẽ dẫn cậu đi."

Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ đang lén lút như chuột nhỏ, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.

Cậu giật lấy đôi đũa từ tay Thời Kỳ, “Đã không ngon thì chúng ta đến quán ngon mà anh nhắc đến đi.”

"Hả?" Thời Kỳ hơi mở to mắt ra, "Bây giờ sao?"

“Vâng.” Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Có thể chứ?”

Có thể chứ?

Thời Kỳ nhìn Phong Nhiên, trong lòng không khỏi muốn bật cười.

Đương nhiên có thể.

Thế là đêm khuya xuất hiện hai bóng người nắm tay nhau chạy thật nhanh trên đường.

Thời Kỳ: ...

“Sao chúng ta không đi taxi?” Mấy ngày này Thời Kỳ lười tập thể dục, chạy đến hụt hơi. Nếu không phải vì sai thời điểm, Thời Kỳ đã muốn gục ngã lên người Phong Nhiên rồi.

“Giờ này không thể bắt taxi được.” Phong Nhiên đương nhiên không thể nói là vì muốn nắm tay Thời Kỳ. Về phần tại sao lại chạy, chủ yếu là vì lo lắng sẽ bị đám Ngô Đại nhìn thấy.

Phong Nhiên vẫn nghe theo trái tim mình mà gạt người. Về những chuyện khác, lúc này Phong Nhiên không có thời gian để suy nghĩ, cậu chỉ muốn ở bên cạnh Thời Kỳ thật lâu.

Chỉ có hai người họ.

"Chủ quán! Vẫn chưa dọn quán chứ?" Thời Kỳ nhìn thấy chủ quán, vô cùng quen thuộc mà bước tới.

Chủ quán nhìn Thời Kỳ, một lúc lâu mới nhận ra người này là ai.

"Là cậu à!" Chủ quán cười ha hả, "Lâu rồi cậu không tới đây nha.”

"Vâng, tôi bị thương chút." Thời Kỳ chỉ vào đầu của mình.

"Ôi trời! Bị thương à? Có nghiêm trọng không?" Chủ quán ngừng cười.

"Không sao đâu, chỉ là trí nhớ có chút hỗn loạn, bác sĩ bảo chăm sóc bản thân thật tốt rồi uống thuốc đúng giờ là được." Thời Kỳ trấn an vài câu, "Chủ quán, anh xào hai phần phở đi, tôi đặc biệt đưa bạn tới đây."

Thời Kỳ vừa nói vừa kéo tay áo Phong Nhiên.

Chủ quán nhìn cậu trai đang đứng sau lưng Thời Kỳ lén giơ một ngón tay lên đặt ở khóe môi, cùng với những gì Thời Kỳ vừa nói về vấn đề trí nhớ của mình, chủ quán cũng ngầm hiểu, không nói thêm gì nữa.

"Ngồi đi, xong ngay đây." Chủ quán trong lòng thở dài, thầm nghĩ người tốt thì số phận long đong.

Sáng sớm, lại gần trường học nên người đến ăn rất đông. Cả con đường, ngoại trừ hai người bọn họ ra thì chỉ còn lại hai cô gái. Thời Kỳ thu hồi ánh mắt tìm hiểu, lại lần nữa nhìn về phía Phong Nhiên.

Phong Nhiên cũng đang nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, rõ ràng trong lòng hai người có nghìn lời muốn nói, nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể im lặng nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Thời Kỳ mới yếu ớt lên tiếng.

“Vẫn có cảm giác chúng ta rất quen, nhưng Ngô Đại nói trước đó chúng ta không hề quen biết nhau.” Như thể thăm dò, giọng điệu của Thời Kỳ mang theo chút khó hiểu.

“Từng gặp rồi.” Phong Nhiên nhìn Thời Kỳ, ánh mắt mang theo ý cười, “Trước đây chúng ta từng cùng nhau xem một vở kịch câm, khi đó trong rạp chỉ có hai chúng ta, có thể anh đã nhớ mặt em vào lúc đó.”

Nghe cậu nói vậy, lông mày Thời Kỳ nhướng lên.

"Là vậy à."

“Mới ra lò đây, mau mau nếm thử!”

Thời Kỳ còn muốn nói thêm gì đó thì chủ quán đã bưng hai phần phở xào ra, đặt lên bàn ở trước mặt họ.

Thời Kỳ nhìn phần ăn trước mặt mình, rõ ràng là đồ cũng giống phần ăn ở quán vừa nãy, nhưng anh lại cảm thấy phần trước mặt ngon hơn phần trước.

Cho dù anh còn chưa bắt đầu ăn.

Thời Kỳ gắp một miếng cải nhỏ bỏ vào miệng với nụ cười trong mắt.

"Quả nhiên vẫn là đồ ăn ở đây ngon nhất." Thời Kỳ cười cong mắt, lời này rơi vào tai chủ quán, quả thực còn khiến anh ta vui hơn là đưa tiền.

"Chi bằng nói các cậu có gu ăn uống." Chủ quán cười ha hả, "Tôi biết các cậu thích tay nghề của tôi."

Chủ quán nhìn hai người đang ăn phở, nặng nề thở dài, "Con người cả đời này ấy, không dễ dàng gặp được người hợp lòng mình, cố mà trân trọng người trước mặt đi."

Phong Nhiên không biết tại sao chủ quán đột nhiên nói như vậy.

Trân trọng người trước mặt.

Cậu ngẩng đầu nhìn Thời Kỳ, người trước mặt chính là người trong lòng của cậu, nhưng cũng là chính cậu tự tay đẩy người đó ra.

Phải chăng trước đây họ... đã không có giải pháp?