[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 28

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 28 - Tôi không cần phải chịu đựng mớ pheromone hỗn độn đó nữa

"Ừ, đúng vậy! Nghe hiểu không? Hay là cần tôi nhắc lại lần nữa?"

"Không không không, tôi hiểu. Chỉ là cậu cả nhà họ Hứa đêm qua chưa đưa hết tiền đấu giá, nhưng anh ta vừa liên lạc với tôi nửa tiếng trước, nói lát nữa anh ta sẽ qua lấy 【conceal】, cậu xem, chuyện này..."

Thẩm Uyên cũng không trách Tống An Chi chủ động cho Hứa Hạo Khôn thêm thời gian để gom tiền. Dù sao bọn họ cũng là thương nhân, nên dù làm từ thiện mà có thể đạt được giá cao như vậy cũng rất có cảm giác thành tựu, thế nên anh chỉ nhàn nhạt nói:

“Trên sổ tay đấu giá cũng không viết lọ 【conceal】 tôi đem đi đấu giá là bao nhiêu ml. Hành động nhanh lên, xong lô hàng thì đưa đến bãi đậu xe cho tôi, lát nữa tôi ra ngoài có việc. "

"!!!"

Câu cuối cùng này khiến Tống An Chi càng thêm kinh ngạc:

“Cậu muốn ra ngoài một mình sao?”

Bởi vì thuộc tính thứ hai đặc biệt của mình, Thẩm Uyên có thể ngửi thấy mùi pheromone trên người của cả alpha và omega, cho dù họ không cố ý phát ra pheromone hay không.

Vì vậy, việc ra ngoài hay đến nơi đông người là điều vô cùng đau khổ đối với Thẩm Uyên.

Người như vậy mà lại chủ động nói muốn "ra ngoài"? Hơn nữa, xét theo giọng điệu của anh, còn là muốn ra ngoài một mình?

Lần này Thẩm Uyên không trách Tống An Chi không nghe rõ anh nói gì, tâm tình vô cùng vui vẻ nói:

“Từ hôm nay trở đi, tôi không còn phải chịu đựng mớ pheromone hỗn độn đó nữa, vì tôi đã tìm được mùi hương mình thích, có thể giúp tôi át đi mọi mùi khác”.

Đây chính là điều mà trước giờ Thẩm Uyên vẫn luôn làm, đó là lý do tại sao anh lại điều chế ra nhiều loại nước hoa như vậy.

Tống An Chi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu hắn nhớ không lầm thì chiều hôm qua, cậu chủ hắn vẫn còn nổi giận vì mùi pheromone do người khác để lại trong phòng tổng thống của khách sạn. Bây chưa đầy hai mươi bốn tiếng, anh đã được tìm thấy thứ mà anh muốn nhiều năm qua?

Nếu có điều gì đặc biệt xảy ra trong khoảng thời gian này, thì đó chính là Hứa Hàn Châu đã tiếp xúc với cậu chủ nhà mình vào chiều hôm qua, thậm chí đêm qua cậu ta còn ở cùng với cậu chủ nhà mình.

Tống An Chi không dám hỏi nhiều về chuyện của Hứa Hàn Châu, đành phải như kiểu nghe ngóng hỏi:

“Chúc mừng cậu. Nhưng thưa cậu, công ty còn có cuộc họp, bên cậu…”

“Anh yên tâm, tôi nhớ rồi.”

Khi Tống An Chi mang theo túi nước hoa chạy tới bãi đậu xe ngầm. Nhìn thấy Thẩm Uyên bước những bước chân nhàn nhã đi tới trước mặt, cảm giác này đặc biệt thần kỳ.

"Thưa cậu, có vẻ như loại hương liệu mới nhất mà cậu có được thật sự có ích."

Thẩm Uyên cũng không ngờ pheromone rút từ ​​Hứa Hàn Châu lại có tác dụng như vậy. Chỉ cần quẹt một chút nước hoa mùi dâu tây được điều chế đặc biệt sau tai, hương dâu thoang thoảng có thể vùi lấp hết thảy những mùi hương nồng đậm.

Trong giọng nói của Thẩm Uyên lúc này ẩn chứa vài phần vui mừng bình thường hiếm thấy:

"Ừ, tôi cũng thấy rất bất ngờ. Chỉ là dù làm thành nước hoa thì cũng sẽ có lúc dùng hết. Vì vậy, tôi cần phải duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với Hứa tổng trong thời gian dài."

Con ngươi Tống An Chi khẽ rung: “Quả nhiên có liên quan đến cậu hai nhà họ Hứa.”

Tuy nhiên, điều khiến hắn quan tâm hơn cả là, với tư cách là trợ lý đặc biệt bên cạnh Thẩm Uyên, hắn không biết cậu chủ nhà mình và Hứa Hàn Châu rốt cuộc có mối quan hệ hợp tác như thế nào. Nếu sau này ông chủ hỏi tới, mình sẽ phải giải thích thế nào?