
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 30 – Hay là chúng ta thử một chút xem sao?
Tiểu Thái cảm thấy mình không cần nhìn điện thoại nữa, người đàn ông mà Bành Tây Lạc nhắc đến có lẽ chính là người đàn ông trước mặt. Hơn nữa, xét theo kinh nghiệm nhiều năm trong giới giải trí, người đàn ông này chắc chắn không phẫu thuật thẩm mỹ.
Thẩm Uyên thấy hai người không có ý định ra khỏi thang máy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
"Hai người... không ra à?"
Lúc này Tiểu Thái mới tỉnh táo lại, kéo Bành Tây Lạc bước ra khỏi thang máy:
"Phải ra, phải ra chứ, thật ngại quá."
Thẩm Uyên khẽ gật đầu, nghiêng người, nhường chỗ cho hai người ra khỏi thang máy, sau đó đôi chân dài mới bước vào, bấm số tầng cao nhất.
“Chắc chắn anh ta không phẫu thuật thẩm mỹ!!”
Bành Tây Lạc đã trả lời câu hỏi của chính mình.
"Đúng là không có thiên lý mà! Người này không chỉ đẹp trai mà còn rất cao nữa! Hứa tổng đào người này ở đâu ra vậy chứ?"
Tiểu Thái liếc nhìn điện thoại di động của mình một chút, sau đó mới đáp lại:
"Không phải là người mới của công ty chúng ta, là đến để đưa đồ cho Hứa tổng, trong nhóm nói vậy."
Thẩm Uyên dễ dàng tìm được văn phòng của Hứa Hàn Châu theo địa điểm mà chị bé Tiểu Kiệt ở quầy lễ tân vừa nãy kiên nhẫn chỉ cho anh.
"Cốc cốc".
Sau khi gõ hai tiếng không nặng không nhẹ, trợ lý bên ngoài văn phòng của Hứa Hàn Châu mở cửa văn phòng Tổng giám đốc cho anh.
“Mang đồ tới sao?”
Đối mặt Thẩm Uyên, Hứa Hàn Châu vẫn luôn rất trực tiếp.
"Hứa tổng đã căn dặn, tất nhiên tôi sẽ làm được. Không chỉ vậy, tôi còn muốn tặng Hứa tổng một thứ khác làm quà."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Uyên đã tới trước bàn làm việc.
Anh đặt chiếc túi nhỏ tinh xảo đang cầm trên tay lên bàn, một tay chống tay lên bàn bên này, cúi đầu nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế làm việc.
Hứa Hàn Châu không có hứng thú cũng như không có kiên nhẫn với loại trò chơi anh nói tôi đoán này.
“Đừng có vòng vo với tôi.”
Quả nhiên cậu vẫn là cậu hai nhà họ Hứa kia.
Thẩm Uyên cúi nửa người trên xuống, bàn tay thon dài trực tiếp lướt qua toàn bộ bàn viết chữ, đầu ngón tay đáp xuống cánh môi xinh đẹp của Hứa Hàn Châu.
"Chậc chậc chậc, rõ ràng miệng ngọt như vậy, sao lúc nào nói chuyện cũng lạnh lùng thế chứ?"
Thẩm Uyên ấn mạnh ngón tay xuống, màu môi vốn hồng hào đã nhạt đi dưới đầu ngón tay anh. Anh lại ngưng dùng sức, khiến đôi môi vừa trắng bệch lập tức căng đầy máu, càng trở nên hồng hào hơn.
Giống như đang chơi một món đồ chơi thú vị nào đó, anh liên tục xoa nắn cánh môi của Hứa Hàn Châu, cho đến khi "bốp" một tiếng, anh cảm thấy mu bàn tay tê rần, cuối cùng bàn tay cũng không chịu được mà bị Hứa Hàn Châu kéo ra.
"Có chuyện thì nói. Không có chuyện gì thì cút. Đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi."
Mèo con sắp xù lông, Thẩm Uyên lúc này vẫn chưa thỏa mãn mà lui về vị trí trước đó. Anh lấy điện thoại di động của mình ra, mở một tin nhắn được gửi đến, đặt trước mặt Hứa Hàn Châu.
"Hứa tổng, coi như tôi tặng 【conceal】 cho cậu, nhưng tin nhắn này chắc có thể đổi lại chút lợi ích nào đó chứ nhỉ?"
Ánh mắt Hứa Hàn Châu đảo qua nội dung đoạn tin nhắn ngắn kia, có hơi kinh ngạc. Thủ đoạn của tên Thẩm Uyên này vậy mà lại nhanh đến thế, chuyện mà cậu vốn muốn nghe ngóng, vậy mà đối phương lại biết vô cùng rõ ràng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Uyên, trong mắt tràn đầy giễu cợt:
"Sao chứ? Chẳng lẽ lại muốn văn phòng play à?"
Thẩm Uyên nghiêng đầu, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này:
"Vốn dĩ đây không phải là điều tôi muốn, nhưng bây giờ Hứa tổng đã nói như vậy, nghe có vẻ rất thú vị. Hay là chúng ta thử chút xem sao?"