[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 31

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 31 - Không phải cậu cũng muốn sao?

Sự giễu cợt trong mắt Hứa Hàn Châu càng thêm rõ ràng hơn, cậu duỗi ngón tay ra, dùng đầu ngón tay tròn trịa đáng yêu đẩy điện thoại di động của Thẩm Uyên trên bàn về lại phía anh.

"Thẩm Uyên, tin tức anh đưa cho tôi không đáng giá bao nhiêu, dù sao đó cũng là chuyện mà tôi có thể tra ra được."

Thẩm Uyên nhún vai, tựa hồ đã sớm đoán được kết quả như vậy.

"Được thôi! Mặc dù cậu không tin, nhưng tôi vẫn phải nói, vốn dĩ tôi không muốn thù lao như vậy."

Không đợi Hứa Hàn Châu nói gì thì đã nói tiếp:

“Chỉ là Hứa tổng, nếu cậu điều tra thì cũng cần thời gian, nhưng bên tôi có thể đưa ra đủ bằng chứng cho cậu.

Thứ tôi muốn không nhiều, chỉ là tên cậu thôi. Thế nào? Cái này có thể mua bán chứ?"

"Tên của tôi?"

"Không sai, cậu nghĩ lại đi, chúng ta cũng đã làm nhiều chuyện sâu sắc hơn rồi, tôi vẫn còn gọi cậu là Hứa tổng, như này không phải quá xa lạ sao?"

"À....."

Đối với Hứa Hàn Châu, đây quả thực là một chuyện không đáng nhắc đến, đáng để trao đổi những tin tức này.

Đúng như Thẩm Uyên đã nói, cậu điều tra thì cần có thời gian, mà tối nay cậu phải về nhà gặp cha mình.

Theo hiểu biết của cậu về Hứa Hạo Khôn, nếu có thứ gì tốt, anh ta nhất định sẽ lấy về hiếu kính cha càng sớm càng tốt.

Hứa Hàn Châu nghĩ đến tối nay khi thấy tin tức này thì cha mình sẽ có biểu cảm như thế nào.

Bây giờ chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cậu cảm thấy vui vẻ.

"Được, thành giao!"

"Vậy tôi đã tự mình mang đồ tới cho cậu, Hàn Châu, có phải cậu cũng nên cho tôi chút gì ngon ngọt không?"

Trong thương trường, trong công ty, mọi người đều gọi cậu là Hứa tổng.

Trong cuộc sống học đường, mọi người đều gọi cậu là bạn học Hứa.

Ở nhà thì người hầu gọi cậu là cậu Hai.

Cha và anh trai thì đều gọi cậu là Hứa Hàn Châu.

Người duy nhất gọi cậu là Hàn Châu mà cậu có thể nghĩ đến lúc này là bác sĩ riêng của cậu - Lý Nghị.

Thế nhưng, khi đối phương gọi tên cậu, dứt khoát quả quyết, hoàn toàn khác với giọng điệu của Thẩm Uyên.

Rõ ràng là hai chữ giống nhau, Hứa Hàn Châu rất tò mò, Thẩm Uyên làm sao ủ chúng thành mật ong đậm đặc giữa môi răng, tựa như muốn ngâm cả tâm của người ta thành hương vị ngọt ngào.

Hứa Hàn Châu rũ bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng, liếc nhìn người đàn ông Thẩm Uyên cao lớn chân dài, lập tức hiểu ra.

Anh đi vòng qua bàn làm việc, đi tới trước mặt Hứa Hàn Châu, nâng mặt Hứa Hàn Châu, không chút do dự cúi xuống hôn.

"Ưm…"

Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, không khí xung quanh tựa như trở nên loãng hơn.

Cho dù Hứa Hàn Châu không cần có phản ứng gì, cậu vẫn không thể ngăn cản Thẩm Uyên mỗi lần đều giống như cướp đoạt.

Tiếng nước vang lên bên tai, tựa như đang thúc giục điều gì đó.

Vừa mới phân hóa giới tính thứ hai, mới nếm trải mùi vị của dục vọng, trải nghiệm thể xác và tâm lý cực hạn mà Thẩm Uyên mang đến cho cậu đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu cả về thể xác lẫn tinh thần.

Mà bây giờ, chỉ vì một nụ hôn mà omega đã đứng trên biên giới động t/ình.

Mùi dâu tây thoang thoảng vốn có trên chóp mũi Thẩm Uyên đã bị mùi rượu dâu tây ép xuống, anh tự nhiên cũng cảm nhận được cảm xúc của Hứa Hàn Châu thay đổi.

Ngay khi bàn tay to lớn của anh chạm tới eo Hứa Hàn Châu, chuẩn bị kéo chiếc áo sơ mi trắng của đối phương ra khỏi quần, người đàn ông dưới thân đột nhiên dùng sức đẩy anh ra.

"Chậc... Hàn Châu, không phải cậu cũng muốn sao?"