[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 42

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 42 - Bây giờ tôi có thể vào được không?

Không ai biết cậu chủ nhà họ S trông như thế nào, tuy nhiên, gương mặt của Trợ lý đặc biệt Tống đi theo cậu chủ nhà họ S kia thì mọi người trong giới kinh doanh không có ai là không biết.

"Cậu... Cậu Tống, vậy mà lại là cậu à?"

Hứa Kiến Tân bước tới, rõ ràng nhà họ Hứa cũng là một gia tộc có danh tiếng ở thành phố Lục Hải, nhưng khi đối mặt với Tống An Chi, ông ta lại giữ thái độ rất thấp.

Hai đôi tay nắm chặt cùng một chỗ, Tống An Chi cười đáp:

“Năm đó những bậc cha chú trong gia đình tu dưỡng trên đỉnh núi này một thời gian, vì lý do sức khỏe nên không có cơ hội chào hỏi hàng xóm xung quanh. Lần này, sau khi cậu chủ trở về, cố ý bảo tôi xuống thăm xung quanh."

Hứa Kiến Tân cũng xúc động nói:

“Thật sự không ngờ, năm đó vậy mà lại là ông cụ của gia tộc S tu dưỡng ở biệt thự trên đỉnh núi. Chỉ là, cậu chủ không đến sao?”

Hứa Kiến Tân liếc nhìn phía sau Tống An Chi thì thấy có vài người đi theo Tống An Chi. Nhìn trang phục của họ, họ có lẽ là người hầu của biệt thự trên núi. Tuy nhiên, khi ánh mắt ông ta chạm phải một người đàn ông trong số đó, thì có chút ngưng trệ.

Mặc dù cũng đang mặc quần áo của người hầu, nhưng sự cao quý trên người đối phương vô thức tràn ra, lại khiến cho người khác không thể xem nhẹ.

"Khụ…"

Tống An Chi cảm giác được ánh mắt của ông ta dừng lại, chân khẽ động, che đi ánh mắt của Hứa Kiến Tân.

"Cậu chủ vẫn luôn như vậy, không thích mấy kiểu như này, chỉ có thể để tôi làm thay. Đây là quà cậu chủ chuẩn bị, hi vọng ông Hứa thích."

“À, đây đúng là, vất vả cho cậu chủ rồi.”

Tống An Chi phất phất tay, những người phía sau lần lượt mang đồ lên. Hai người trong số họ, mỗi người đưa một hộp quà đến tay Hứa Kiến Tân và Hứa Hạo Khôn, lúc này Tống An Chi mới nghi hoặc nói:

“Hả? Sao không thấy cậu út nhà mình đâu nhỉ?"

Lúc này Hứa Kiến Tân mới chợt nhớ tới:

"Ôi trời, hiện tại cậu đến, tôi mừng quá quên mất. Đứa nhỏ này hình như vừa nãy lên lầu, cậu chờ một chút, tôi sẽ kêu người lên gọi nó xuống."

Không đợi Hứa Kiến Tân phân phó, Tống An Chi từ chối trước:

“Không cần làm phiền, chỉ là cậu chủ có nói, quà gặp mặt chọn cho ông Hứa và hai cậu đây khác nhau, phải đích thân giao đến tay ba người mới thể hiện được thành ý. Với lại, nếu không có người đưa quà cho cậu út, thì có lẽ cậu ấy sẽ không biết sử dụng."

"Vậy, ông Hứa, ông xem, người của tôi tự lên lầu và đích thân giao đồ cho cậu út có được không?"

"Không ngại, không ngại. Cứ bảo họ đưa lên đi. Phòng Hàn Châu nhà tôi là phòng trong cùng bên trái của tầng hai."

"Để cậu ấy từ từ đưa. Chúng ta hãy ngồi xuống đây nói chuyện vui vẻ nhé."

Hứa Kiến Tân đang định kéo Tống An Chi ngồi xuống, nhưng Tống An Chi lại quay người gật đầu với người đàn ông cao nhất phía sau.

Người đàn ông cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, không để ý đến hai cha con nhà họ Hứa, đi thẳng đến tầng hai. Đến khi bóng người của đối phương rẽ sang bên trái, lúc này Tống An Chi mới ngồi xuống ghế sofa.

Hai mươi lăm phút đã trôi qua kể từ khi nhận được tin nhắn của Hứa Hàn Châu, Thẩm Uyên đứng ở cửa căn phòng trong cùng bên trái trên tầng hai của biệt thự ở sườn núi, mãi không nhúc nhích.

Dù cửa đã đóng nhưng pheromone rượu dâu tây từ dưới cửa phòng thoát ra vẫn bị khứu giác nhạy bén của Thẩm Uyên bắt được.

Anh đưa tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, đếm thời gian đến giây cuối cùng của hai mươi chín phút, rồi mới giơ tay gõ cửa một cái.

"Cậu Hai nhà họ Hứa, cậu có ở trong không? Xin hỏi, bây giờ tôi có thể vào được không?"