[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 43

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 43 - Quà của cậu

Mặc dù nghe không rõ người bên ngoài đang nói gì, nhưng tiếng gõ cửa dường như đã đánh trúng trái tim Hứa Hàn Châu.

Hứa Hàn Châu răng trắng như tuyết cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế bản thân để không phát ra âm thanh nào, chỉ hy vọng người bên ngoài sẽ cho rằng cậu đã ngủ mà rời đi.

Tuy nhiên, điều khiến cậu khó xử rõ ràng là việc quan trọng nhất lúc này là để người ngoài cửa rời đi, thế nhưng người vốn vì không chịu nổi nên đang th/ủ d/âm, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của người ở bên ngoài mà cơ thể đáng xấu hổ lại càng hưng phấn hơn.

Ham muốn bên trong thuận theo bản năng của cơ thể, Hứa Hàn Châu càng ngày càng không kiềm chế được, răng cắn môi càng ngày càng mạnh.

Mùi thơm của rượu dâu tây phát ra ngày càng nồng đậm, nhưng trong đó đột nhiên lại xông tới một mùi máu tanh.

"!!!"

Thẩm Uyên giật mình, vô thức đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, thế nhưng cửa lại đột nhiên mở ra.

"Đừng vào!!"

Tay nắm cửa rõ ràng trong nháy mắt đã chuyển động, nhưng trong mắt Hứa Hàn Châu, mọi cảnh tượng dường như đều đang chậm lại.

Sợ hãi và xấu hổ đồng thời ập đến. Khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới, sự sợ hãi trên mặt Hứa Hàn Châu đã được thay thế bằng sự ngạc nhiên, răng đang cắn chặt môi đến chảy máu cuối cùng cũng buông lỏng:

"Thẩm Uyên, anh... Sao anh lại đi vào từ cổng?"

Thẩm Uyên đoán rằng mình sẽ nhìn thấy một bức tranh rất đẹp, nhưng anh không ngờ bức tranh mà mình tận mắt nhìn thấy lại đẹp đến mức khiến anh gần như phát điên.

Hứa Hàn Châu đã cởi hết sạch quần áo trên người, chỉ để lại chiếc cà vạt lỏng lẻo trên cổ và đôi tất vải màu đen ở dưới chân, khiến làn da vốn đã trắng nõn của cậu lại càng thêm non mịn.

Điều kích thích thần kinh Thẩm Uyên nhất chính là bàn tay đang kẹp giữa hai chân của Hứa Hàn Châu...

Ánh mắt quá trần trụi của đối phương rơi lên người Hứa Hàn Châu, nóng bỏng đến mức như muốn đốt cháy cơ thể cậu. Thế nhưng cậu vẫn là Hứa Hàn Châu, vẫn là Hứa Hàn Châu từng giờ từng khắc luôn duy trì một tia lý trí.

"Tôi đang hỏi anh! Nói đi! Sao anh lại đi vào từ cổng?"

Nhưng tiếng mắng không có chút khí thế nào, Thẩm Uyên nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên mặt đất, trở tay đóng cửa, khóa lại, từng bước đi về phía Hứa Hàn Châu.

“Tôi đi theo trợ lý đặc biệt Tống An Chi từ biệt thự trên đỉnh núi xuống để tặng quà cho hàng xóm.”

Trong đầu Hứa Hàn Châu nhanh chóng lóe lên rất nhiều tin tức, vừa bất ngờ, vừa kinh ngạc, nhưng những cảm xúc đó nhanh chóng bị cậu bỏ qua.

"Cậu Hai nhà họ Hứa, mời xem, đây là quà của cậu, hy vọng cậu thích."

Anh đi đến trước mặt Hứa Hàn Châu, quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp nhỏ gọn và tinh xảo ra, bên trong đột nhiên xuất hiện một hộp bao cao su! !

Hứa Hàn Châu: “...”

Thẩm Uyên ý cười đầy mặt nói: “Bây giờ, để tôi dạy cậu Hai nhà họ Hứa cách sử dụng món quà này.”

Rượu vodka nồng đậm ập tới, cơ thể Hứa Hàn Châu vốn dĩ không còn nhiều sức lực đã hoàn toàn mất hết sức.

Khoảnh khắc khi cậu rút tay về, như thể một trận lũ quét bất ngờ ập tới làm vỡ đê, bị anh đặt dưới thân đồ âu màu đen cao cấp được đặt may riêng, trong nháy mắt nhiễm một vòng nước đọng.

“A ha…”

Đôi mắt của Thẩm Uyên vốn đen như mực, giờ phút này càng thâm trầm đến mức giống như hố đen.

Anh hừ khẽ một tiếng, răng nhọn cắn hộp bao cao su, vươn tay bế omega trước mặt lên rồi cùng nhau đi đến giường lớn.