
Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)
Chương 44 – Cậu có hài lòng với món quà không?
Hứa Hàn Châu đã sớm kiềm chế đến cực hạn, khi môi Thẩm Uyên chạm vào, cậu liền chủ động đưa lưỡi ra quấn lấy.
Rượu vodka dẫn dụ mùi rượu dâu tây ra ngoài. Vừa nãy ở dưới lầu tiết ra rất nhiều pheromone do bị ép phải giải phóng, nên Hứa Hàn Châu cũng không kiên trì được bao lâu, hai phần ba lượng pheromone ban đầu được thay thế bởi Thẩm Uyên đã hoàn toàn tan biến hết.
Mùi hương thoang thoảng của dâu tây lại dâng lên lần nữa, mang theo dẫn dụ chủ động dây dưa với cơ thể Thẩm Uyên, khác với loại pheromone mà anh đã hít thật sâu từ cơ thể Hứa Hàn Châu.
Chúng càng thêm sống động và tràn đầy sức sống, càng tăng cường dục vọng cháy bỏng trong bụng Thẩm Uyên. Mặc kệ thiêu đốt chính mình, lại càng giống như kéo Hứa Hàn Châu cùng nhau bị thiêu đốt hết thảy.
Rõ ràng cách đây không lâu, trong căn phòng này mơ hồ vang lên tiếng rên rỉ nhè nhẹ bị đè nén của một người, mà không lâu sau đó, những tiếng rên rỉ sảng khoái cùng với tiếng gầm gừ như dã thú giao hòa với nhau, vang vọng trong phòng ngủ thật lâu không dứt.
Đến khi Hứa Hàn Châu đang hôn mê mở mắt ra, trời đã hoàn toàn đen lại, phòng ngủ rất tối, xuyên thấu qua cửa sổ có ánh trăng, cậu nhìn thấy bên cạnh mình đã không có ai.
Là một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ là một alpha, Hứa Hàn Châu rất bất mãn trước việc mình liên tục ngất đi hai lần trước mặt Thẩm Uyên.
Cậu vô thức sờ lên bên cạnh cổ mình, nơi hôm qua bị cắn, hôm nay còn đau hơn. Cậu chắc chắn rằng mình lại bị cắn.
Vội vàng thử giải phóng một chút pheromone, quả nhiên, vừa nãy triền miên với Thẩm Uyên thì pheromone omega đã được khôi phục. Pheromone đã được anh xử lý qua, mùi rượu dâu tây khiến cậu cảm thấy thoải mái.
"Có lẽ... anh ta cố ý làm mình ngất đi, chắc là lo lắng khi thay pheromone thì mình sẽ hỏi anh ta đã dùng đến thứ gì. Dù sao thì đây cũng là con bài thương lượng quan trọng nhất của anh ta với mình."
Hứa Hàn Châu dù sao cũng không quá chú trọng vào vấn đề này, dù sao bên phía Lý Nghị cũng đã bắt đầu hành động, thỏa thuận vĩnh viễn cùng Thẩm Uyên là chuyện không có khả năng.
Cậu cố chịu đựng cơn đau nhức ở thắt lưng và chân, cố gắng nhặt chiếc điện thoại di động để ở cửa. Vừa mới xuống giường đã nghe tiếng gõ cửa mạnh mẽ.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm rầm!!"
"Hứa Hàn Châu, rốt cuộc mày muốn ở trong phòng nghỉ ngơi bao lâu? Cha gọi mày xuống đó, nhanh lên!"
"Hứa Hàn Châu, có nghe thấy không? Khách đã rời đi rồi mà mày còn ở trong phòng, có biết phép lịch sự cơ bản không? Đúng là mẹ nào con nấy, đức hạnh giống y người mẹ đã chết của mày.”
Hứa Hàn Châu khẽ cau mày, không để ý đến Hứa Hạo Khôn đang hét ngoài cửa mà nhặt điện thoại lên. Tin nhắn cuối cùng ở trên là của Thẩm Uyên.
【 Cậu Hai nhà họ Hứa, có hài lòng với món quà này không? 】
Ngón tay trắng nõn nhanh chóng nhấn vào màn hình điện thoại, ánh sáng từ màn hình dường như xuyên qua làn da non mịn trên đầu ngón tay.
【 Cũng được. 】
【 Chất lượng, tôi rất tự tin, chắc chắn là đủ tiêu chuẩn. Vậy thì dường như đó là vấn đề về số lượng rồi. Lần sau phải tăng số lượng lên mới được.】
Hứa Hàn Châu nhìn tin nhắn kia, dường như không tự chủ được mà nhớ tới cảm giác ngứa ran sâu trong cơ thể.
Cậu lắc lắc đầu, đi đến tủ quần áo bên cạnh, mặc một bộ quần áo khác rồi mở cửa xuống lầu.
Nhìn thấy người từ trên lầu đi xuống, Hứa Hạo Khôn vừa mới mách với cha mình rằng Hứa Hàn Châu không vâng lời, không chịu xuống, sắc mặt liền tối sầm:
"Hứa Hàn Châu, cmn mày cố ý phải không?