[Novel] QUY LUẬT NUÔI DƯỠNG CHÓ ĐIÊN - CHƯƠNG 52

 

Dịch: Lii. (Sweetie Đam Mỹ)

Chương 52 - Một thằng nhóc 18 tuổi thì có gì đáng sợ chứ?

[Thế nào rồi? Cuộc họp đã bắt đầu chưa? Nói gì rồi?]

[Chưa, Hứa tổng chưa nói gì cả, chỉ là hình như cậu ấy đặt một đồng hồ đếm ngược?!]

[Đồng hồ đếm ngược? Sao tôi thấy hơi nguy hiểm thế?]

[Nguy hiểm cái gì, chỉ cần nhìn vẻ ngoài của cậu Hai thôi thì chẳng thấy nguy hiểm tí nào.] 

Liếc nhìn cô thư ký có sắc mặt thay đổi quá rõ ràng, một nhân viên nào đó nhanh chóng trả lời dưới bàn:

[Các cậu đừng chỉ nhìn ảnh cậu Hai tôi đăng trong nhóm. Tuy cậu ấy đẹp trai đến mức kinh người thật, nhưng tôi nói thật, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt cậu Hai đâu. Khí thế của cậu ấy mạnh quá, đáng sợ lắm. Tôi nghĩ... các cậu nên đến đi thì tốt hơn.]

[Hô, một thằng nhóc 18 tuổi thì có gì đáng sợ chứ. Dù sao tôi cũng kiên quyết đứng về phía Trần tổng. Đừng bảo là tôi không nhắc các cậu nhé, lúc này mà đứng sai đội thì sau này cuộc sống sẽ không dễ sống đâu.]

Bầu không khí kỳ quái lan từ phòng họp đến nhóm chat nhỏ của Đồng Sáng. Giây tiếp theo, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng chạy bộ "bịch bịch bịch".

"Rầm" một tiếng, sau khi nhân viên đầu tiên chạy đến đụng vào cửa phòng họp, lục tục có thêm vài người nữa chạy đến.

"Hứa tổng, xin lỗi, tôi đến muộn." 

"Hứa... Hứa tổng... Tôi... Tôi cũng..."

Hứa Hàn Châu nhìn mấy người đang lúng túng ở cửa, thờ ơ nhún vai:

"Không muộn, còn 58 giây nữa mới đến 9 giờ 30. Vào ngồi đi."

Những người có mặt nghe câu nói này, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, tư thế ngồi không khỏi ngay ngắn hẳn lên.

"Reng reng..."

Khi chuông báo thức trước mặt Hứa Hàn Châu vang lên, những chỗ trống trong phòng họp giờ đã gần như được lấp đầy. Nhưng cũng chỉ là gần như...

"Những ai đến họp muộn, tiền thưởng quý này sẽ bị trừ một nửa. Được rồi, chúng ta bắt đầu họp thôi. Mọi người trước hết báo cáo với tôi về tiến độ công việc hiện tại của mình đi."

Thưởng quý bị trừ một nửa!!!

Lương cơ bản chỉ có thể tính là bảo đảm cơ bản, tiền thưởng mới là phần quan trọng. Vậy mà chỉ vì đến muộn, Hứa Hàn Châu đã trừ một nửa thưởng quý, hình phạt này không thể bảo là không nặng.

Tất cả mọi người đều thầm lau mồ hôi lạnh, may mắn vì mình đã kịp đến. Một nhân viên nào đó sau khi truyền đạt quyết định vừa rồi của Hứa Hàn Châu vào nhóm Đồng Sáng, liền cất điện thoại vào túi, không dám lấy ra chat nữa.

Không ai chủ động đứng lên báo cáo công việc, Hứa Hàn Châu liền điểm danh trực tiếp. Tuy nhiên, điều bất ngờ là, ban đầu chỉ tưởng là báo cáo đơn thuần, nhưng không ngờ, mỗi một trường hợp, Hứa Hàn Châu đều có thể đưa ra ý kiến và đề xuất rất xác đáng, hơn nữa, có thể điều chỉnh những sắp xếp mà cậu thấy không hợp lý.

Sau khi nghe báo cáo và trao đổi với Hứa Hàn Châu của vài người, suy nghĩ trong lòng tất cả những người có mặt đều thay đổi. Vị nhị thiếu gia này, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng không hề thua kém Trần tổng của họ.

Khi cuộc họp gần kết thúc, cánh cửa phòng họp vốn đang đóng chặt bỗng bị người ta "rầm" một tiếng đẩy mạnh từ bên ngoài. Những người không có mặt họp lúc đầu, giờ đã đến đủ.

"Hứa tổng, sao cậu lại có thể chỉ vì đến muộn mà trừ một nửa thưởng quý của chúng tôi chứ?" 

"Đúng vậy đúng vậy, trừ như này cũng nhiều quá đi."

"Phải đó, với lại 9 giờ 30 đã họp, sớm như vậy, tôi còn chưa đến công ty nữa."

Khi người đó nói đến đây, Hứa Hàn Châu lên tiếng:

"Tôi xác nhận lại một chút, 9 giờ 30 anh vẫn chưa đến công ty?"

Người đó khẽ gật đầu: "Đúng vậy, nên đây thực sự không phải tôi cố ý không đến họp."

"Rất tốt, đến muộn, tháng này trừ hết phụ cấp chuyên cần, ngoài ra trừ thêm 200 lương cơ bản."

"!!!!"

Người đàn ông đó lập tức nổi giận:

"Hứa tổng, sở dĩ tôi đến muộn là vì tối qua tôi đang gấp rút làm một phương án, bận đến rất khuya, sáng nay mới không dậy nổi, sao anh có thể trừ tiền của tôi?"

Mặc dù Hứa Hàn Châu đang ngồi, phải ngước nhìn người đàn ông đó, nhưng khi anh lên tiếng, khí thế toát ra từ toàn thân như thể anh mới là người coi thường đối phương:

"Khi thông báo tối qua, tôi đã nói rồi, trường hợp đặc biệt có thể xin phép phòng nhân sự trước, anh đã xin phép chưa?"

"Tôi..."

Người vốn không coi Hứa Hàn Châu ra gì, làm sao có thể đi xin phép.

"Chuyện gì thế? Sáng sớm đã ồn ào cái gì vậy?"

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột chen vào, người đàn ông vừa bị Hứa Hàn Châu chất vấn đến không nói nên lời liền tươi tỉnh sắc mặt. Hứa Hàn Châu biết, Trần Tư An đã đến.